“Ân Ân, em thật sự muốn ở bên kẻ coi em như người giúp việc ư? Như anh ta vừa nói, sẽ chỉ biến em thành người ở miễn phí mà thôi. Nếu là anh, anh sẽ không để em động tay vào bất cứ việc gì.” Bộ dạng anh ta trông thật giống một con gián lì lợm khó ưa.
Đỗ Khang bị Dương Thiếu Đình chọc giận, anh buông Hà An Ân ra, tiến lên túm lấy áo anh ta. Anh từng học võ, cơ bắp trên người thể hiện rõ điều đó, mà Dương Thiểu Đình thì lại đúng tiêu chuẩn của một trai đẹp hơn hoa, ngoài khuôn mặt đẹp, trên người chẳng chỗ nào có cơ. Vậy nên khi bị Đỗ Khang túm nhấc lên, với Đỗ Khang mà nói là chuyện rất dễ dàng, như xách cổ một con gà.
Không khí đã trở nên căng thẳng quá mức, hơn nữa đã có không ít người vây xem, Hà An Ân không muốn làm to chuyện, liền tiến lên chặn nắm đấm của Đỗ Khang. “Đỗ Khang, anh buông anh ấy ra trước đi.”
Cô cầu xin cho Dương Thiểu Đình khiến trong lòng Đỗ Khang càng thêm bốc hỏa. Cô là người phụ nữ của anh, lẽ ra nên giúp anh chứ không phải giúp tên đàn ông yếu đuối chẳng có chút sức lực kia. Nhưng anh cũng biết, Hà An Ân cũng chỉ vì không muốn mọi chuyện ồn ào thêm mà thôi.
Bởi vậy, anh tiến sát vào Dương Thiểu Đình, lạnh giọng uy hiếp: “Anh tránh xa An Ân một chút, tốt nhất sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, nếu không tôi nhìn thấy anh lần nào sẽ đánh anh lần đó.”
“Được rồi được rồi, những lời độc địa đã nói hết cả rồi, Đỗ Khang, anh bỏ anh ấy ra, chúng ta về nhà thôi.” Hành động túm chặn nắm đấm chuyển thành ôm lấy cánh tay anh, Hà An Ân thật sự sợ Đỗ Khang sẽ ra tay đánh Dương Thiểu Đình.
Lực của Đỗ Khang rất mạnh, điều này cô rất rõ. Anh có thể nâng giá sách gỗ nặng trịch mà mặt không đổi sắc trong khi cô có cố đẩy nó cũng không xê dịch, vì thế Dương Thiểu Đình yếu đuối nhất định không chịu nổi một quyền mất.
Ai ngờ, vào thời điểm Đỗ Khang chuẩn bị buông tay, Dương Thiểu Đình lại lớn tiếng nói một câu:” Tôi tuyệt đối sẽ không buông An Ân ra, cô ấy nên thuộc về tôi chứ không phải anh.”
Dứt lời, anh ta hung hăng nhấc chân đạp về phía Đỗ Khang.
Xương cẳng chân bị công kích, Đỗ Khang tung một đấm thật mạnh ngay vào mặt Dương Thiểu Đình theo bản năng, làm anh ta ngã người về phía sau, khuôn mặt đẹp đẽ liền sưng vù lên, không còn dấu vết của một chàng đẹp trai nữa, chỉ còn lại dáng vẻ một gã đầu heo.
Từ góc độ của Hà An Ân, cảnh Dương Thiểu Đình đá Đỗ Khang bị che khuất, cô chỉ nhìn thấy Đỗ Khang đánh bay Dương Thiểu Đình mà không biết Dương Thiểu Đình công kích Đỗ Khang.
Cô hét lên sợ hãi, buông Đỗ Khang ra, cúi người xuống muốn đỡ Dương Thiểu Đình thì bị Đỗ Khang giữ chặt, không cho cô đi về phía Dương Thiểu Đình đang nằm bất động trên mặt đất. “Đỡ cái gì mà đỡ?Anh ta còn chưa chết, em vội gì chứ?”
“Đỗ Khang, Anh thật quá đáng!” Dùng bạo lực là không đúng, cho dù chính cô cũng rất chán ghét Dương Thiểu Đình nhưng cô không cho phép Đỗ Khang vì vậy mà đánh người.
Hiện trường có nhiều người nhìn thấy như vậy, chỉ cần bọn họ ra làm chứng, Đỗ Khang dễ bị kiện như chơi. “Đỗ Khang, anh mau xin lỗi Dương Thiểu Đình đi.”
Cô chỉ nghĩ, chỉ cần Đỗ Khang xin lỗi Dương Thiểu Đình, khả năng Dương Thiểu Đình kiện Đỗ Khang sẽ giảm bớt đi.
“Vì sao anh phải xin lỗi anh ta?” Đỗ Khang trừng mắt nhìn cô với vẻ khó tin. “Em thà rằng giúp anh ta chứ không giúp anh?”
Đỗ Khang không biết Hà An Ân không nhìn thấy Dương Thiểu Đình đá anh một đá mà cho rằng Hà An Ân thà giúp Dương Thiểu Đình cũng không chịu giúp anh.
Cẳng chân truyền đến sự đau nhức khiến tâm trạng của anh càng kém, mặt tái nhợt nhìn Hà An Ân: “Anh hỏi em, em thật sự muốn đi đỡ cái thứ đốn mạt này?”
“Đúng, anh mau buông em ra.” Hà An Ân không nghĩ kỹ xem giọng nói đầy thất vọng của anh biểu đạt điều gì, chỉ dành hết sự chú ý về phía tên đầu heo Dương Thiểu Đình.
“Được lắm.” Đỗ Khang không ngờ rằng câu nói ngắn ngủi ấy lại có thể khiến anh đau như muốn giết người, anh buông Hà An Ân ra, xoay người bước đi.
Hà An Ân tiến lên nâng Dương Thiểu Đình dậy, để mặc Đỗ Khang tập tễnh rời đi một mình. “Dương Thiểu Đình, anh không sao chứ?”
“An Ân, em quan tâm đến anh như vậy, thật ra không phải em không có tình cảm gì với anh, đúng không?” Như túm được một tia hy vọng, Dương Thiểu Đình lộ vẻ tươi cười không khác gì ngày thường, nhưng tiếc là động đến chỗ bị thương, làm anh ta đau đến nhăn nhó khiến khuôn mặt trông càng khó nhìn.
“Không phải, Dương Thiểu Đình, tôi không hề có cảm giác gì với anh. Người tôi thích, tôi yêu chỉ có một mình Đỗ Khang mà thôi. Cho dù sau này anh làm cái gì, đều không thể thay đổi tâm ý của tôi.”
Hà An Ân nói hết sức nghiêm túc: “Đối với tôi mà nói, anh chỉ gần gũi hơn người xa lạ một chút mà thôi. Lúc mới đầu tôi tưởng rằng chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, tôi cảm thấy chúng ta không cần làm bạn bè nữa thì tốt hơn. Cho nên xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn dì Dương khó xử.”
Anh ta là con trai bạn thân của mẹ cô, mà dì Dương đối với cô cũng rất tốt, nên cô không muốn nói lời cự tuyệt với bề trên. Nhưng đến hôm nay, Hà An Ân cảm thấy nếu không cắt đứt, Dương Thiểu Đình sẽ không bỏ cuộc.
“An Ân…” Dương Thiểu Đình ngẩn người nhìn cô, không nghĩ từ miệng cô thốt ra những lời như vậy.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện để sát trùng, tôi muốn vì Đỗ Khang làm chút chuyện chứ không phải đau lòng vì vết thương của anh, đừng hiểu lầm.”
“An Ân, rốt cuộc anh ta có điểm gì tốt, tốt đến mức ngay cả anh cũng không lọt vào mắt em?” Chuyện tới ngày hôm nay, Dương Thiểu Đình biết cô gái trước mặt này chẳng những không tiếp nhận anh ta, mà còn ước gì cách xa anh ta vạn dặm. Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, anh ta muốn biết rốt cuộc mình có chỗ nào kém Đỗ Khang.
“Anh ấy có điểm gì tốt tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết là không có anh, cuộc sống của tôi chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu không có Đỗ Khang, tôi như mất đi thăng bằng, thế giới này biến thành cái gì đối với tôi cũng không quan trọng nữa, anh đã hiểu sự chênh lệch chưa?” Hà An Ân nhìn anh ta, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.
Có người nói, phụ nữ vì tình yêu mà trở nên đẹp hơn, dũng cảm hơn, những lời này Dương Thiểu Đình vẫn luôn không tin, nhưng Hà An Ân đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt, anh ta lần đầu thừa nhận những lời ấy.
Nhưng người làm cho cô trở nên xinh đẹp như vậy, trở thành người dũng cảm như vậy không phải anh, Dương Thiểu Đình. Lúc này đây anh ta nhận thức rõ giữa anh ta và Hà An Ân thật sự không thể tồn tại bất cứ tình cảm gì, vì vậy anh ta quyết định buông tay.
“Anh hiểu, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa.” Anh ta nhẹ nhàng nói rồi đứng lên. “Em trở về bên Đỗ Khang đi, không cần đưa anh đến bệnh viện sát trùng”. Anh muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông.
Nghe đến đây, Hà An Ân lại do dự. Lúc nãy Đỗ Khang tức giận như vậy, giờ cô đi tìm anh không phải đâm đầu vào chỗ chết hay sao.
Bởi vậy cô quyết định nhân dịp cuối tuần này, để hai bên đều bình tĩnh hai ngày, sau đó cô tới tìm Đỗ Khang sẽ tốt hơn.
Sáng thứ hai, cô mang theo bữa trưa tự làm, định dùng bữa cơm tạ tội. Bữa cơm trưa này do cô dậy sớm làm, còn đặc biệt tạo hình trái tim, hi vọng Đỗ Khang nhìn thấy hình trái tim này, ăn xong sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng cô chờ từ 9 giờ đến 11 giờ mà vẫn không thấy Đỗ Khang đi làm. Cô sốt ruột, không chịu được đành gọi điện thoại cho phòng nhân sự hỏi hôm nay có phải ngày nghỉ phép của Đỗ Khang hay không, phòng nhân sự báo cho cô một tin khiến cô choáng váng cả người.
“Giám đốc Đỗ bị nứt xương ống cẳng nên nằm viện 2 ngày rồi, bác sĩ nói anh ấy phải nghỉ ngơi ít nhất 2 tuần. An Ân, cô là bạn gái của anh ấy, sao lại không biết thế?”
Nứt xương ống cẳng? Sao xương anh ấy lại bị nứt? Hơn nữa sao anh bị thương nằm viện mà cô mảy may không biết chuyện. Cảm giác áy náy bao phủ, cô cúp điện thoại rồi vội vàng đi lấy chút đồ cá nhân, cho vào túi định rời đi.
“An Ân, cô đi đâu vậy?” Phương Du Du nhìn cô đi vội vàng, người ngay cả nghỉ phép còn không xin nghỉ, lần này lại phá lệ thì ngạc nhiên. Cô ấy cứ đi như vậy sẽ không giành được một nghìn đồng tiền thưởng chuyên cần nữa, thật không giống việc Hà An Ân thường làm.
“Đỗ Khang nằm viện mà tôi lại không hay biết gì.” Mắt Hà An Ân đỏ hoe, hối hận ngày hôm đó đã không đi tìm Đỗ Khang ngay. Nếu cô đi tìm anh, làm sao đến hôm nay mới biết Đỗ Khang bị thương nằm viện từ miệng người khác nói ra chứ.
“Hả?” Phương Du Du cũng choáng váng. “Nhanh lên, tôi đưa cô đến bệnh viện”.
Phương Du du cũng biết chắc chắn lúc này Hà An Ân đang vô cùng sốt ruột nên đích thân đưa cô ấy đi còn hơn để cô ấy đi một mình.
“Được được được, cảm ơn cô, Du Du”. Hà An Ân vội vàng nói lời cảm ơn. Hiện giờ trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Đỗ Khang, căn bản không còn nhớ đến khoản tiền thưởng chuyên cần của cô và Phương Du Du nữa.
“Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ?” Phương Du Du vung tay lên, xách đồ rồi liền đi theo Hà An Ân ra ngoài, những người còn lại không rõ nội tình thế nào chỉ biết nhìn chằm chằm theo hai cô nàng cần mẫn săn thưởng nhất lại cùng nhau nghỉ làm ra ngoài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK