Đỗ Khang vô cùng lo lắng, vừa rồi nhận được điện thoại từ người nhà báo rằng ông ngoại bị tai biến, tính mệnh đang nguy cấp, cậu muốn về nhà gấp.
Ông ngoại vẫn luôn yêu thương cậu, từ nhỏ dạy cậu không ít chuyện. Mãi đến năm cậu mười tuổi, ông ngoại thấy nước ngoài có hoàn cảnh sống tốt hơn nên cùng bà ngoại qua đó nghỉ ngơi sau khi về hưu. Từ đó, mỗi khi tới những kỳ nghỉ dài hàng năm, Đỗ Khang đều bay sang Mĩ thăm ông bà ngoại.
Nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ rằng, ông ngoại luôn luôn khỏe mạnh lại tự nhiên ngã bệnh. Tin này với cậu mà nói cứ như sét giữa trời quang.
Cậu vội vã rời trường học, gấp rút định về về nhà. Ai ngờ khi cậu định lấy ví ra, ví cậu đã không cánh mà bay, cả người từ trên xuống dưới trừ một cái di động hết pin thì chỉ còn lại tấm thẻ học sinh ngày hôm qua lấy ra mà quên nhét lại vào trong ví. Nhất định là khi nãy đi xe bus đến trường, bị kẻ cắp lấy mất rồi.
Hiện tại cả người cậu từ trên xuống không có một đồng, di động lại hết pin, mà cậu lại muốn vội vàng về nhà, vội vàng ra sân bay, đi Mĩ thăm ông ngoại.
Bây giờ cách duy nhất là không biết xấu hổ mà mượn tiền người khác, nhưng cậu đã bao giờ làm chuyện như vậy đâu? Cậu hoàn toàn không mở miệng được.
Bỗng dưng, có một nữ sinh mặc đồng phục trường cậu đang vội vàng gấp gáp chạy về phía cậu, ngay khi cách cậu ba bước, đột nhiên giậm chân thật mạnh một cái giống như là giậm một con gián xuống đất. Ba giây sau cô rời chân đi, Đỗ Khang không nhìn thấy con gián nào hết, cậu chỉ nhìn thấy một đồng xu mười đồng. Sau đó cậu nhìn thấy cô bạn kia vui vẻ mà nhặt đồng xu lên, hết sức trân trọng mà cất món tiền nhỏ của cô vào trong túi.
Cậu choáng mất một lúc, chỉ là một đồng xu mười đồng thôi, nhưng nhìn cô chạy đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, cứ như đã đuổi theo đồng xu kia một lúc lâu rồi.
Lúc này, cô bạn kia ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, Đỗ Khang mới phát hiện, hóa ra dáng vẻ của cô ấy cũng thanh tú đáng yêu, tuy đầu đầy mồ hôi, nhưng không là cho người ta thấy lôi thôi chút nào, hơn nữa cặp mắt to kia càng làm cho người ta vừa nhìn liền rất khó quên.
“Anh à, anh còn chưa đi học sao? Sắp muộn rồi đấy.” Rõ ràng cô bạn này biết cậu, chủ động nói chuyện với cậu.
Thấy sắp đến giờ học, mà con đường này vào thời gian vào giờ học rất ít người qua lại, Đỗ Khang cảm thấy hi vọng duy nhất của chính mình cũng chỉ trông cậy vào cô bạn trước mắt mà thôi. “Em ơi, em có thể… Em ơi, làm ơn cho tôi mượn hai trăm đồng!”
Cô bạn kia sửng sốt mà há hóc mồm, thành một hình chữ O.
Cậu xấu hổ cực kì, nhưng không còn cách nào khác. “Tiền của tôi bị người ta ăn cắp, nhưng ông ngoại tôi bị bệnh, tôi phải lập tức về nhà, sau đó ra sân bay. Em hiểu ý tôi không? Em yên tâm, tôi sẽ không thiếu nợ em lâu đâu, về nước tôi sẽ tìm em, mang tiền trả lại cho em.”
Cô bạn kia suy đi nghĩ lại, cuối cùng giống như hạ quyết tâm gì trọng đại lắm, từ trong ví lấy ra một tờ một trăm đồng, một đồng xu năm mươi đồng, năm đồng xu mười đồng, kể cả đồng xu cô mới nhặt được.
Vẻ mặt của cô lúc ấy bi tráng đến nỗi mỗi khi Đỗ Khang nhớ tới là không nhịn được cười. Đương nhiên hậu quả là bị cô đè xuống nện cho vài đấm. Có điều thường thì cuối cùng anh sẽ nhào tới, lật ngược tình thế là xong.
Với sự cảm kích vô cùng mà nhận lấy hai trăm đồng, Đỗ Khang vội vàng hỏi: “Em à, em tên là gì? Em nói tôi biết, khi về tôi lập tức tìm em trả tiền.”
Cô bạn kia cười. “Em là Hà An Ân, lớp ba năm nhất.” (Giống như lớp 10/A3 ở mình vậy)
“Được, cảm ơn em, cô bạn.” Cậu không ngừng nói lời cảm ơn rồi đưa tay bắt một chiếc taxi vừa trờ tới. Sau khi lên xe, cậu quay đầu lại nhìn cô bạn đang vội vàng chạy về phía trường học, bóng dáng nhỏ xinh cùng đôi mắt thật to kia đã ở trong đầu cậu không xua đi được. Cậu khe khẽ nói: “Cảm ơn.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK