• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Khang cảm thấy mình sắp điên lên rồi đây! Hà An Ân, cô gái chết tiệt này, sao cô dám lén gạt anh đi xem mắt với người đàn ông khác chứ? Lại còn ăn mặc đẹp như vậy, trang điểm xinh như vậy?

Hôm nay đúng ra là ngày cô phải tới nhà anh quét dọn. Sáng sớm đúng giờ cô phải có mặt cũng không thấy cô tới, anh cứ tưởng cô bị chuyện gì, liền nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, tại sao vẫn chưa tới…v.v.. và v.v.. Vậy mà tin nhắn cũng biệt tăm biệt tích, không có chút hồi âm nào.

Anh ở nhà đợi rồi lại đợi, đợi gần 2 tiếng đồng hồ, đợi tới nỗi anh không đợi được nữa, liền vơ lấy chìa khóa, lái xe chuẩn bị tới nhà cô tìm cô. Khi xe anh đang đợi đèn đỏ thì anh nhìn thấy cô, phát hiện hôm nay cô rất xinh đẹp, còn trang điểm phơn phớt rất xinh xắn.

Trừ những ngày đi làm có trang điểm sơ qua, còn trước mặt anh, cô rất ít khi trang điểm, luôn để mặt mộc thật giản dị, khiến trông cô cứ như một cô sinh viên đại học thuần khiết vậy.

Cô không thích trang điểm, điều này khiến anh rất hài lòng. Anh không thích trước và sau khi trang điểm cứ như là hai người khác nhau, cho nên dáng vẻ này của cô khiến anh thấy rất tốt, còn muốn cô đừng trở nên đẹp hơn, chỉ để một mình anh biết cô xinh đẹp nhường nào là được rồi.

Nhưng ngay lúc này, cô và một người phụ nữ trung niên giống cô đến 6o% cùng đi vào một nhà hàng. Anh nghĩ đó chắc hẳn là mẹ cô. Nhìn mẹ cô, Đỗ Khang cảm thấy như mình đang gặp Hà An Ân của 30 năm sau vậy nên đột nhiên cảm thấy thật thần kì, cũng nhịn không được mà hé môi cười.

Anh đỗ xe ngay cạnh đó, sau đó đi vào nhà hàng. Thật ra Đỗ Khang có chút nghi ngờ, vì Hà An Ân mà anh quen biết tuyệt đối không nỡ tốn tiền nhiều như vậy để đến một nhà hàng nổi tiếng, vả lại đồ ăn không đủ để nhét kẽ răng để ăn. Nhưng anh tuyệt đối không có nhìn lầm người.

Anh bắt nhân viên phục vụ phải tìm cho anh một vị trí có thể quan sát cô, mà cô thì lại không thấy được anh. Sau đó, anh phát hiện, ngồi đối diện với cô không phải là mẹ cô mà là một người đàn ông lịch thiệp.

Bọn họ nói chuyện thật vui vẻ, thậm chí ngay cả khi Hà An Ân kinh ngạc vì thấy giá tiền trên menu, người đàn ông đó cũng không để bụng mà cầm lấy menu, chọn món thay cô.

Anh không thể tin được, vì từ trước tới nay anh cứ tưởng chỉ cần tiến triển theo tuần tự, từng bước từng bước một làm giảm ác cảm của cô đối với anh, khiến cho cô hiểu anh nhiều hơn thì sẽ dễ dàng cưa được cô,

Thực ra thì tối hôm qua, anh biết là cô giả vờ ngủ. Tuy là cô giả vờ y như thật, nhưng mặt cô đỏ lên đã làm lộ rồi, da mặt cô nóng lên nên không thể gạt anh được. Nhưng lúc cô mở mắt ra, ánh mắt không dám tin của cô đã khiến anh thấy rất giận.

Tại sao lại không tin tưởng cơ chứ? Là không tin rằng tim mình sẽ đập nhanh hơn vì sự đụng chạm của anh ư? Hay là không tin anh cũng có thể động lòng vì cô, yêu cô? Chẳng cần biết là lí do nào, chúng cũng đều khiến anh tức giận, cho nên anh cứ lạnh nhạt với cô, cứ không nói rõ ràng với cô. Nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc anh để cho cô không yêu anh, thậm chí còn chuẩn bị kết hôn và sinh con đẻ cái với người đàn ông khác được!

Nhìn thấy dáng vẻ ăn ý hợp gu của hai người kia, anh khó chịu mà đi tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng. Về tới xe, sau đó móc điện thoại ra gọi cô phải tới nhà anh.

Anh chịu đựng đủ rồi, cũng không thèm đợi cái kế hoạch chết tiệt gì nữa. Nếu như hôm nay anh không làm gì thì anh đúng là tên đàn ông ngu ngốc nhất, khờ khạo nhất trên đời.

Ai mà ngờ cô lại không chịu đến, thậm chí còn nói với anh là, ăn cơm với ai là chuyện riêng của cô, cô không nhất thiết phải báo cáo với anh.

Câu nói này giống như là đâm một nhát dao vào tim anh vậy, khiến cho anh vừa đau vừa giận. Bất chấp cảm giác của cô, anh cứ thế nặng lời, bắt cô lập tức tới nhà anh.

Sau khi anh cúp máy thì về nhà đợi cô. Anh cứ nghĩ về nhà, trong thời gian đợi cô sẽ từ từ bình tĩnh lại. Nhưng từng phút từng giây trôi qua, cô vẫn chưa tới, lửa giận của anh càng bùng cháy dữ dội, khiến anh suýt nữa thì xông ra ngoài, bắt người phụ nữ khiến anh vừa tức vừa giận kia lại để dạy dỗ cho tử tế! Phải khiến cô không còn dám đi ăn với tên đàn ông khác nữa.

Có tiếng chìa khóa đang mở cửa, anh bỗng nhiên đứng dậy, bước tới cửa, lấy hết sức bật tung cánh cửa ra.

Hà An Ân có chút kinh ngạc, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. “Chẳng phải anh bị bệnh sao?”

Đỗ Khang nhìn thấy trên tay cô đang cầm nguyên liệu nấu ăn, đoán được cô tới trễ vì đi mua nguyên liệu. Nhưng như vậy cũng không đủ để làm dịu cơn giận của anh, anh liền kéo cô một phát rồi đẩy cô nằm xuống chiếc sô pha.

Đồ trên tay rớt cả xuống đất, Hà An Ân bị anh làm giật mình. Người đàn ông trước mắt cứ như một con dã thú hung hãn, rõ ràng không phải người đàn ông cô quen biết.

“Anh mau buông tôi ra, Đỗ Khang, anh mau buông ra!” Cô dùng tay chống lại cơ thể của anh, nhưng hai tay đưa ra lại bị bàn tay anh nắm lấy cổ tay, khống chế đặt lên trên đầu cô.

“Anh không thả!” Anh gầm nhẹ với cô. “Hà An Ân, đồ con gái đáng ghét! Không lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao? Không thích anh chút nào thật sao?”

“Anh, anh đang nói cái gì vậy?”

Tưởng là anh đã phát hiện ra tình cảm thật của mình, Hà An Ân hốt hoảng cực độ, tự nhiên muốn trốn chạy theo bản năng. Nhưng cô lại trốn không được, bởi vì cơ thể cô bị anh dùng mọi cách để đè lại, khiến cô không thể nhúc nhích, bị ép phải phục tùng dưới cơ thể anh.

“Anh nói gì hả? Hôm qua rõ ràng em đã cảm nhận được anh đang sờ em, nhưng lại giả ngây ngô như không biết, không lẽ em thật sự không biết ý của anh sao?”

Tim cô đập loạn xạ. “Anh.. anh có biết là anh đang nói gì không?” Cô không cãi nữa, hỏi với thái độ không dám tin.

Có phải ý đó không? Thật sự là cái điều cô đang nghĩ, cô đang chờ đợi sao? Cô không dám tự mình đoán, muốn anh phải đích thân nói rõ cho cô.

Nhưng Đỗ Khang lại tưởng cô đang trốn tránh, liền lấy tay nâng cằm cô lên. “Dĩ nhiên anh biết mình đang nói gì, ý của anh chính là thế này!”

Anh nói xong, hai cánh môi không cần phân trần gì thêm nữa mà phủ lấy đôi môi nhỏ xinh mà anh thèm muốn bấy lâu.

Hà An Ân ngẩn người, mọi chuyện trước mắt biến đổi quá nhanh. Cô sững sờ nhìn anh, quên việc phải chống cự, quên rằng mình phải phản kháng, điều này tạo cơ hội cho Đỗ Khang, để anh hôn càng sâu.

Cái hôn của anh quá nồng nàn, cũng quá mãnh liệt khiến trái tim cô loạn nhịp. Hà An Ân cũng thả lỏng cơ thể từ khi nào…

Trong nụ hôn của anh, cô “ưm” một tiếng. Cô cảm thấy không khí ngày càng không đủ nên vô thức giãy giụa để có thể thoát khỏi đôi môi đang làm cô gần như nghẹt thở kia.

Có điều, môi anh cứ giữ chặt lấy môi cô, từng phút từng giây hấp thụ hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô, khiến đầu óc cô mê man vì thiếu dưỡng khí, hàng động phản kháng cùng ngày càng yếu đi. Cuối cùng, chỉ còn có thể để anh đè trên ghế sô pha, mặc anh thỏa sức hôn.

Cảm nhận được Hà An Ân đã bị khuất phục, Đỗ Khang có chút bất ngờ, càng thêm vui mừng hơn nữa.

Thực ra không phải cô không có cảm giác với anh. Nếu không thích anh, cô đã sớm đẩy anh ra, và thưởng cho anh một cái tát nhớ đời, liệt anh vào danh sách đen, người mà đến chết cũng không muốn gặp lại. Nhưng cô lại không làm vậy, thậm chí ngay cả khi anh thử nới lỏng tay cô, hai tay cô cũng không vì vậy mà nhân cơ hội bỏ trốn, mà dùng tay len lỏi vào tóc anh và vỗ nhẹ, đáp trả lại nụ hôn của anh.

Không gian yên ắng trong phòng, âm thanh rên rỉ thỉnh thoảng lại phát ra, kích thích tột cùng bản năng đàn ông. Người phụ nữ nằm bên dưới quá là mềm mại, quá nhạy cảm, không hề có chút phản kháng, ngoan như một em bé để anh điều khiển.

Ngoan quá! Cô thật sự rất ngoan khiến dự tính để cô có thời gian thích ứng của anh cũng không cần nữa.

Vừa thổ lộ với cô là muốn có được cô ngay, anh biết, đối với cô mà nói thì quá nhanh, nhưng anh chịu không nổi. Trong mấy ngày này, ngày nào cũng ngắm nhìn bóng dáng cô, hương thơm lúc có lúc không, thân thể yêu kiều mềm mại ấy không ngừng kích thích thần kinh của anh. Anh không thể quên được hình ảnh lúc cô cưỡi trên người anh ẽo qua ẽo lại, cảnh tượng đẹp đến mức khiến anh lóa mắt ấy mê hoặc biết bao.

Vả lại anh cũng rất lo sợ, cũng rất bất an, bởi vì hôm nay tận mắt nhìn thấy cô đi xem mắt một tên đàn ông có điều kiện rất tốt. Nếu như không sớm “dán mác” và biến cô thành của anh, thì anh sẽ không yên tâm nổi một phút giây nào. Dù sao anh cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Anh cũng tính qua lại với cô, trong thời gian yêu nhau mà xảy ra hành vi thân mật thì cũng nằm trong dự tính, chỉ có điều bây giờ anh rút ngắn khoảng thời gian ấy trước mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK