Hà An Ân cảm thấy mình như sắp chết đến nơi, hai ngày nghỉ cuối tuần không đủ để dù đắp nỗi cực nhọc vì bị tra tấn suốt cả tuần qua. Sáng nay, vừa thức dậy, cô đã biết hôm nay sẽ là một ngày bi thảm.
Cô bị cảm rồi. Đầu đau như búa bổ, hai hàng nước mũi chảy dài, mắt và chóp mũi đỏ hoe. Cô vừa đi đến phòng khách là đã làm cho ông nội, ba, mẹ và đứa em trai đang học đại học giật mình, ai cũng nghĩ rằng cô đã khóc cả đêm. Sau khi nghe nói cô bị cảm, họ cố gắng thuyết phục cô đừng đi làm, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng nghĩ đến giải thưởng chuyên cần trị giá 1000 tệ, cô vẫn cố gắng lết tấm thân uể oải này đi làm dưới sự hộ tống của thằng em lâu ngày mới về nhà.
“Chị muốn đi làm thật đấy à? Có cần đi khám bác sĩ không?” Em trai Hà An Cần quàng thêm cho cô một cái khăn ấm áp, vỗ nhẹ vào đầu cô, hỏi với giọng lo lắng.
Thực tế thì cậu biết có hỏi cũng vô ích, một khi đối mặt với tiền thưởng chuyên cần, dù chỉ còn chút hơi tàn, chị gái mình cũng vẫn sẽ bò đi làm. Làm chị em với cô hai mươi mấy năm, cậu hiểu rõ cái tính hám tiền đến mức điên cuồng của chị mình hơn ai hết.
“Đi chứ, 1000 tệ đó.” Cô đã như đồ sắp hết hơi, trả lời em mình một cách thoi thóp.
“Tối về nhà sớm một chút, em sẽ đưa chị đi khám bác sĩ.” Đã không còn biết làm sao với cái tính hám tiền của cô, Hà An Cần lấy bình giữ nhiệt từ trong xe ra, đưa cho cô. “Đây là cháo mẹ đã nấu cho chị, chị bệnh rồi, trưa nay chỉ nên ăn cháo thôi, đừng ăn mấy món dầu mỡ bên ngoài.” Chị gái mình sẽ ăn thứ rẻ tiền gì, cậu không cần đoán cũng biết.
Hà An Ân gật đầu, cầm bình giữ nhiệt đi vào công ty.
Hôm này nhờ Hà An Cần đưa đến công ty nên cô tới sớm hơn mọi ngày. Thang máy cũng chỉ lác đác vài người, có thể hít thở không khí trong lành với điều kiện là hai cánh mũi không bị nghẹt. Có điều khi Đỗ Khang bước vào thang máy thì cô thà rằng nó đã đầy người, không hít được không khí trong lành cũng không sao.
“Chào buổi sáng, giám đốc Đỗ.” Hít nước mũi sắp chảy ra ngoài, cô lịch sự lên tiếng chào buổi sáng với sếp của mình.
“Chào.” Đỗ Khang đưa mắt nhìn cô. Vừa thấy bộ dạng thê thảm của cô hôm nay, đôi mày rậm bất giác chau lại.
Hà An Ân không rảnh để đoán xem cái chau mày của anh là có ý gì. Hôm nay cô bị cảm, sức chiến đấu giảm sút, điều cô có thể làm chính là cách xa tên tai họa này ra, xa được chừng nào tốt chừng nấy, để bệnh tình của cô khỏi bị ‘nặng thêm’.
Thang máy reo lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra, Hà An Ân thuận chân định bước ra ngoài. Nhưng bỗng có một bàn tay níu cánh tay cô lại, kéo cô lại gần mình, vừa không để cô cản đường người khác, vừa không cho cô ra ngoài. Hà An Ân tức giận ngước đôi mắt đỏ hoe lên, liếc tên đáng ghét đang ngăn cản mình kia.
“Cô định đi từ lầu 10 lên sao?” Đỗ Khang ra hiệu bảo cô ngẩng đầu nhìn con số hiển thị trên bảng điện tử.
Hà An Ân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên không phải là tầng lầu của bộ phận tài chính. Cô xấu hổ cúi đầu, không nói tiếng nào.
Cửa thang máy tiếp tục đóng lại, cả thang máy rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Hà An Ân dựa vào góc, cảm thấy mắt nặng trĩu. Sau khi uống thuốc bán sẵn, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới, khiến cô gần như muốn dựa vào góc ngủ một giấc.
“Đi khám bác sĩ chưa? Bỗng nhiên, người bên cạnh cô lên tiếng, làm cơn buồn ngủ của cô tan biến.
Chẳng phải tên này không thích nói chuyện với cô ư? Sao tự nhiên lại ân cần hỏi han cô, lẽ nào anh ta đang có ý định xấu xa gì ư? Cô nghĩ một cách đầy nghi ngờ.
“Khám rồi.” Bởi vì không chắc anh đang có ý gì nên cô nói ra đáp án an toàn nhất.
Nghe câu trả lời của cô, Đỗ Khang gật đầu không nói gì. Mãi đến khi tới tầng lầu của họ, cửa thang máy lại mở ra.
Đỗ Khang bước ra khỏi thang máy trước, sau đó quay đầu lại nói: “Đi tìm cái khẩu trang đeo vào đi.” Anh nói câu này không hề có ý gì khác, chỉ cảm thấy nhiệt độ máy điều hòa trong phòng quá thấp, lúc Hà An Ân nói chuyện sẽ phải hít khí lạnh vào, bệnh sẽ nặng thêm.
Nhưng khi câu này rơi vào tai Hà An Ân, nó lại có một ý nghĩa ‘cao thâm’ khác. Cô tưởng anh bảo cô đeo khẩu trang là vì sợ cô lây bệnh cho người khác, cho nên lúc nãy hỏi cô đã đi khám chưa cũng chỉ vì muốn xác định rằng cô sẽ không biến phòng làm việc thành ổ dịch bệnh.
Cô tức đến nỗi đỏ bừng mặt, ánh mắt vốn đã đỏ hoe giờ lại đỏ như ứa máu, nhìn qua có cảm giác như một oan hồn.
Cô về chỗ ngồi của mình. Tạo hình mới này của cô đã dọa tỉnh mấy đồng nghiệp còn chưa tỉnh ngủ. Sau đó, khi biết cô đã gặp phải chuyện thảm thiết gì thì các đồng nghiệp dâng trào tình thương của mẹ, đem trái cây và vitamin chất đống lên bàn cô.
“Tôi nói cô đó Tiểu Ân Ân à, tôi rất cảm thương cho cảnh ngộ của cô. Tôi thấy bây giờ cô chỉ còn một cách để thoát khỏi tình cảnh bi thảm này thôi.” Phương Du Du cầm một trái chuối lên, lột vỏ ra, lấy hết xơ, xong đưa đến bên miệng của người bệnh.
Hà An Ân cắn một miếng chuối thật to, sau đó chặn trước. “Đừng có bảo tôi từ chức, tôi sẽ không vì tên đáng ghét đó mà bỏ công việc lương cao, tiền thưởng nhiều này đâu.” Nhớ năm đó, để vào được công ty, cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều cơ hội kiếm tiền.
“Đồ ngốc, sao chúng ta có thể làm ra hành vi chưa đánh đã chạy này chứ?” Phương Du Du tiếp tục đút chuối, đợi cô ăn xong miếng cuối cùng mới từ tốn dạy bảo con nhóc không được nhạy bén này. “Điều cô cần làm không phải là từ chức, mà là đi dụ dỗ anh ta.”
Hà An Ân như ngừng thở, miếng chuối trong miệng thiếu điều làm cô nghẹn. Cô ho mấy tiếng, xong dùng ánh mắt oán hận nhìn Phương Du Du: “Đây là ý tưởng tào lao gì thế này?”
“Tôi có nói sai sao?” Phương Du Du không đếm xỉa tới ánh mắt đáng sợ kia, tiếp tục thuyết phục: “Hà An Ân, cô nghĩ mà xem, khi cô thành người của anh ta thì anh ta còn đối xử không tốt với cô được sao?”
“Cái gì mà người của tôi, người của anh ta chứ? Phương Du Du, cô mau stop đề tài này lại, nếu không tôi không để yên đâu.” Cô vỗ mạnh vào bàn tay đang vuốt ve đầu mình, hung dữ nói. Đáng tiếc, ngay sau đó, cô bị sặc nước miếng, ho đến nỗi không thở được, bộ dạng như sắp ngất xỉu tới nơi.
“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, cô cũng đâu cần phản ứng dữ dội thế?” Phương Du Du bĩu môi, im lặng một lúc lại không nén được mà hỏi nhỏ: “Tiểu Ân Ân, cô thật sự không có hứng thú gì với Đỗ Khang sao? Cô nhìn gương mặt ấy mà xem, chẳng phải cô từng nói không thích đàn ông đẹp quá sao? Diện mạo của anh ta vừa đủ, hợp gu của cô rồi còn gì? Hơn nữa nhìn body của anh ta, với kinh nghiệm xem đam mỹ nhiều năm của tôi, tôi có thể bảo đảm với cô, tôi chắc chắn anh ta sẽ làm cô ‘tràn đầy hạnh phúc’.”
Lần này Hà An Ân không còn sức để mắng Phương Du Du nữa, chỉ lấy tay đẩy cô ấy ra xa, đẩy về chỗ ngồi của cô ấy để mình không bị mấy ý tưởng tồi tệ kia độc hại.
Cô và Đỗ Khang ư? Sao có thể được chứ? Người mà cô ghét nhất chính là Đỗ Khang đấy!
Nhìn đống công việc trước mặt, hôm nay có thể về trước 7h là cô đã cảm tạ ông trời lắm rồi. Cho nên cô và Đỗ Khang là tuyệt đối không thể! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK