• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận lấy túi đồ, cô kéo Đỗ Khang đi một mạch tới quầy thu ngân, trong khi đó, cũng không quên vòng qua mua bột cà ri và nước cốt dừa.

Bởi mua quá nhiều thứ, nên họ chỉ mang nguyên liệu nấu ăn và một số dụng cụ vệ sinh cần dùng nhất về, còn lại thì nhờ dịch vụ giao hàng của siêu thị giao tới nhà Đỗ Khang.

Xách túi đồ trên tay, hàng đã mua xong, Hà An Ân bắt đầu nhớ tới cái nhà lộn xộn dơ dáy như ổ chó của Đỗ Khang, lập tức như mất hết sức. Đáng ghét thật! sao cô lại xui xẻo đến mức này chứ?

Bởi vậy mới nói, cô ghét Đỗ Khang nhất!

Sau một ngày ra sức làm việc, Hà An Ân chẳng dễ gì mới dọn dẹp sạch sẽ nhà Đỗ Khang, giúp anh có một nơi có thể gọi là “chỗ cho người ở”.

Bất chấp cả hình tượng, bất chấp việc Đỗ Khang đang nhìn cô, cả người cô giờ mềm nhũn, giống y như cái xác chết mà ngồi lên chiếc ghế sô pha được lau đi lau lại tới bốn năm lần mới sạch. Cô mệt muốn chết luôn, chỉ thấy mình oải tới mức cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Một chai cô ca mát lạnh áp vào má cô, cô cảm động định giơ tay lên đón lấy. Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy cảnh Đỗ Khang vặn nắp chai ra, thuận tay ném cái nắp về phía sau. Tư thế ấy y như động tác lúc trẻ con thay răng, ông bà cụ hay bắt bọn chúng ném đi theo một hướng đã định.

Nhưng đó chưa phải là vấn đề, vấn đề ở đây là làm sao mà anh ta có thể ném cái nắp đó theo cách như vậy trong khi cô vừa mới lau sạch cái sàn nhà? Sao lại dám như thế?

Lửa giận bùng lên dữ dội, Hà An Ân quẳng luôn niềm vui khi nãy, nhảy dựng lên từ ghế sô pha. Không nghĩ ngợi, cô liền chồm tới người Đỗ Khang, dùng hai cái tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ áo anh, nhìn xuống anh mà thét to: “ĐỖ KHANG KHỐN KIẾP! Không biết tôi mới lau sàn nhà à? Anh ném rác gì chứ, anh có biết tôi phải lau mấy lần nó mới trở lại vẻ ban đầu vốn có không? HẢ?”

Hà An Ân tức điên lên tới nỗi chóng hết cả mặt, không hề biết rằng cái tư thế dạng hai chân quỳ trên người một gã đàn ông của mình nguy hiểm chừng nào!

Đỗ Khang bị tư thế của cô dọa. Dang như một con cá mắc cạn sắp chết thì đột nhiên biến thành cá ăn thịt người hung dữ, gương mặt nhỏ nhắn cứ dán sát mặt anh, lải nhải không ngừng. Sự thay đổi trước sau như vậy đúng là dễ khiến người ta đau tim mà.

Huống chi cô cũng quá khờ, không hề biết tư thế của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm, cũng khiến anh muốn làm một số chuyện quá đáng với cô. Có điều anh cũng biết rõ, nếu anh ra tay với cô trong tình huống này, có thể sẽ khiến cô càng ghét anh hơn, anh không thể mạo hiểm.

“Anh nói coi, nói coi, anh ném cái gì mà ném hả?” Cô tức giận chỉ tay về phía chiếc nắp vô tội trên sàn nhà, áp mặt càng sát.

Chiếc miệng nhỏ xinh gần kề, chỉ cần anh muốn là có thể ngậm chặt đôi môi cô. Dáng cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, nên trên thân thể cô, thứ gì cũng đều nhỏ nhắn đến mê người, trừ cặp mắt đen láy to tròn trên khuôn mặt ra. Đôi mắt ấy tuy đang tức giận mà trừng lên nhìn anh, nhưng anh nghi ngờ chắc mình đã bị ánh mắt tức giận của cô cưa đổ rồi.

“Cô bình tĩnh xíu đi!” Chỉ là cái nắp chai thôi mà, anh đã quen tay ném đại xuống đất rồi!

“Bình tĩnh á? Anh muốn tôi bình tĩnh thế nào đây hả? Tôi dọn dẹp cả ngày trời, mới cho anh cái nơi gọi là nơi ở của người chứ không phải là ổ chó. Vậy mà tuyệt nhiên anh dám coi rẻ sự lao động cực khổ cả ngày của tôi, đem rác ném vào cái sàn nhà mà tôi vừa lau sạch, anh bảo tôi làm sao mà bình tĩnh, hả? Anh nói coi, nói coi!”

Hà An Ân y như con mèo hoang mất kiểm soát, hai tay nắm chặt cổ áo của Đỗ Khang, mỗi câu nói ra đều đấm mạnh vào ngực anh.

Nhưng mà cái ngực rắn chắc như vậy, ngoài tay cô thấy đau ra thì cô không thấy anh có biểu hiện gì là đau cả, thế lại khiến cô càng tức giận thêm.

“Tôi xin lỗi là được rồi chứ gì?” Anh bỏ chai cô ca trên tay xuống, nắm lấy vai của cô. “Hà An Ân, giờ thì ngoan ngoãn mà xuống nào, đừng đè trên người tôi nữa!” Ngoài việc nện cho anh vài cái, mỗi câu nói của cô còn kèm theo hành động giãy lên một cái.

Người con gái mình thích ẽo đi ẽo lại trên người mình, trong tình huống này, anh mà còn có thể không rung rinh thì ắt hẳn anh không phải thái giám thì cũng là kẻ bất lực.

“Tôi cứ đè trên người anh đó, thì sao? Anh xin lỗi tôi đi, xin lỗi tôi ngay bây giờ!” Hà An Ân nắm lấy cổ áo anh không buông mà ra lệnh. Cô hoàn toàn quên mất trước kia mình sợ người đàn ông này biết bao nhiêu.

Sau khi biết người đàn ông này không phải thứ gì cũng vạn năng, lại là một tên thiếu hiểu biết về chuyện ăn ở thì anh đã không còn là ông sếp mà cô vừa nhìn thấy đã sợ như chuột thấy mèo, mà trở thành một tên khiến cô dám to tiếng, y như một người bạn vậy.

“xin lỗi.” Đỗ Khang bị đè bên dưới mau chóng nói xin lỗi. Nếu cô còn không xuống, anh sẽ kiềm chế không nổi nữa. “Mau xuống đi!”

Nhìn thấy gương mặt anh có vẻ như bực bội, cô có chút không hài lòng nên không muốn xuống. Nhưng ngay sau đó, người đàn ông này tự nhiên nắm lấy cổ áo cô, đẩy cô ra, đặt cô vào chiếc sofa bên cạnh y như ném một con mèo. Sau đó đi một mạch về phòng mình và đóng sầm cửa lại.

Thấy anh không nói lời nào, sau đó Hà An Ân mới cảm thấy tai họa sắp giáng xuống đầu, sốt ruột mà cắn móng tay. “Sao mình có thể sơ suất vậy trời? Mình dám ngồi trên người Đỗ Khang? Ông trời ơi… sao tôi lại dám làm vậy nhỉ? Tiêu rồi, tiêu rồi, có phải anh ta đang giận mình không nhỉ?”

Hà An Ân co ro trên sô pha, không ngừng nghĩ tới chuyện sau này sẽ có những cực hình nào đang đợi chờ mình. Lần trước cô đòi nợ anh ngày trước bàn dân thiên hạ, cái giá phải trả là tăng ca liên tục mấy tuần liền. Dù cô biết mình có thể thăng lên chức phó giám đốc này, công của Đỗ Khang không nhỏ, giúp đỡ cô rất nhiều.

Nhưng lần này thì lại khác, lần này là cô dùng cả người đè lên người anh. Có người đàn ông nào chịu để phụ nữ cưỡi trên người mình chứ, lại không phải là đang làm… chuyện đó! Tiếp theo đó là những hình ảnh cực nóng bỏng cứ hiện lên trong đầu cô, nào là cô mặc chiếc áo ngủ khiêu gợi cưỡi trên người Đỗ Khang đang trần trụi. Không những thế, cơ thể cô còn đang lắc lư õng ẹo trên cơ thể anh, cực kì khiêu khích.

Đột nhiên phát hiện mình đang nghĩ mấy chuyện nhục dục, Hà An Ân lập tức cảm thấy dường như máu trong người đều dồn lên mặt làm cô chóng mặt ù tai. Cô nghĩ đi đâu vậy trời? Làm sao mà cô lại có thể có ý dâm đãng với người khác vậy được, nhất là với tên Đỗ Khang kia nữa? Chỉ tại Phương Du Du lôi kéo cô xem phim bậy, hại cô bây giờ có ảo tượng quái dị như thế.

Hà An Ân lo lắng sợ hãi rúc vào sô pha, không biết đã bao lâu, mười đầu ngón tay cũng sắp bị cô cắn cụt cả, Đỗ Khang mới trở ra phòng khách.

Nhìn thấy bộ dạng lo sợ đang cuộn tròn núp trên sô pha như thỏ con, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như máu của cô, lông mày anh tự dưng cau lại. “Cô sao vậy?”

Cô đang sợ anh giận, một phần khác là do cô liên tưởng tới việc hai người đang làm chuyện người lớn nên giật mình mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt nghiêm nghị dường như không hề tức giận, nhưng ngay sau đó cô lại sợ hãi mà nhìn sang hướng khác.

“Rốt cuộc cô sao vậy?” Hà An Ân không giống những người phụ nữ anh từng qua lại. Lúc trước anh sợ phiền phức, cho nên phụ nữ anh tìm đến toàn là người độc thân không thích đeo bám, rảnh thì tụ tập lại, không rảnh thì ai làm chuyện người nấy, không dính dáng tới nhau, nhưng Hà An Ân lại khác.

Ý anh không phải nói cô không độc lập, thích đeo bám, mà sự thật là Hà An Ân tính ra vẫn là người phụ nữ độc lập, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô khiến anh không thể đoán được. Cũng như bây giờ, anh hoàn toàn chẳng biết sao tự nhiên cô lại im lặng bất thường như vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK