• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất khó để nắm bắt được suy nghĩ của cô, nhưng anh lại thích cô mới chết chứ. Đến giờ anh còn không biết mình thích cô ở điểm nào nữa kìa, thậm chí cảm thấy dáng vẻ tính từng đồng từng cắc của cô rất đáng yêu. Trước nay, rõ ràng anh cứ cảm thấy kiểu người này rất khó coi, vì mấy đồng bạc mà suy đi tính lại.

“Vì tôi vừa quăng, ừm… thả… nắp chai xuống đất sao?” Đỗ Khang hỏi thế, nhưng cảm thấy hình như không phải. “Cô sao vậy, nói tôi biết đi?”

Tuy mày của anh vẫn còn chau lại, nhưng không tạo cho người ta cảm giác anh đang tức giận. “Anh không giận tôi đấy chứ?” Hà An Ân hỏi nhỏ.

Nghe câu hỏi của cô, anh lập tức hiểu ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì. Điều này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm. “Tôi không có giận cô.”

“Thật không?” Cô có vẻ rất mừng rỡ.

“Chẳng lẽ cô nghĩ tôi nhỏ mọn thế sao?” Anh liếc cô một cái, hỏi lại cô.

“Không có, tôi không có cảm thấy anh nhỏ mọn, ngược lại anh rất rộng lượng, thật đấy.” Cô nhấn mạnh, rồi khuyến mãi thêm một nụ cười thật tươi, thật ngọt ngào.

“Rất rộng lượng?” Nghe lời nhận xét này, Đỗ Khang nhướng mày.

“Phải, rất rộng lượng.” Mắt cô càng híp lại, mặt hết sức chân thành và vô tội.

“Vậy được, tối nay tôi mời cô ăn cơm, coi như là khen thưởng cho công lao vất cả cả ngày của cô.”

“Thật à? Cảm ơn nhé.” Trước giờ anh hay có thói quen mời mọi người ăn cơm nên lần này Hà An Ân không hề cảm thấy anh mời cơm là còn có ý khác trong đó.

Hà An Ân hớn hở nghĩ về bữa tối thịnh soạn của mình nên bỏ lỡ mất nụ cười ẩn chứa trong đôi mắt Đỗ Khang.

—————————–

Ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, ánh mắt ai oán của Hà An Ân bất giác lại hướng về căn phòng làm việc riêng kia.

Hôm nay là ngày cuối tháng, cô là phó giám đốc nên đương nhiên phải kiểm tra báo cáo thu chi một lần nữa cho thật cẩn thận. Sau khi thấy nó không có vấn đề gì thì phải làm một bản báo cáo tổng hợp tài chính của cả công ty mẹ và mấy công ty con rồi trình lên cho Đỗ Khang ký xác nhận.

Sở dĩ phải tăng ca là vì Đỗ Khang lại vừa giao thêm một bản thu chi nữa, cho nên toàn bộ số liệu trong hệ thống đều thay đổi, làm lại một bản báo cáo tổng hợp khác.

Cô nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, đã hơn 9h tối. Lúc nãy Đỗ Khang nổi lòng từ bi nên đã kêu thức ăn, nên bây giờ cô cũng không đói. Nhưng vì cả ngày phải tập trung cao độ nên cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Đây là lần báo cáo hàng tháng đầu tiên kể từ khi cô thăng chức phó giám đốc, cô không muốn có sai sót gì, khiến người ta nghi ngờ năng lực của cô. Mặc dù cô tin là các bà các chị trong bộ phận tài chính sẽ không soi mói gì cô, nhưng những người thuộc các bộ phận khác, không quen biết cô sẽ nghĩ như vậy.

Hơn nữa cô cũng không muốn làm Đỗ Khang thất vọng. Suy cho cùng, cô có thể vượt qua các đàn anh đàn chị có kinh nghiệm, thăng chức phó giám đốc là nhờ công của Đỗ Khang. Nếu vì cô mà khiến cho quyết định của Đỗ Khang bị nghi ngờ thì cô sẽ rất áy náy.

Cô đưa mắt kiểm tra lại lần nữa rồi mới in bản báo cáo tổng hợp ra, bấm lại rồi cầm nó đi sang phòng Đỗ Khang, gõ cửa.

“Giám đốc Đỗ, đây là báo cáo tổng hợp.” Cô bước vào, đặt bản báo cáo lên bàn làm việc của anh.

Nhìn bản báo cáo kia, Đỗ Khang không dám tin là cô có thể nộp cho anh ngay trong hôm nay. Dù sao thì cô cũng mới vừa tiếp nhận chức phó giám đốc, cần có một khoảng thời gian để thích nghi. Anh cầm bản báo cáo lên, lướt qua một lượt, môi khẽ mỉm cười với vẻ hài lòng. “Hà An Ân, làm tốt lắm.” Vừa nhanh vừa đúng, Đỗ Khang cảm thấy anh quả thật không nhìn lầm người.

“Cảm ơn anh, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây. Cả ngày hôm nay đều nhìn máy tính, mệt quá.” Ngày tháng trôi qua, khi đã nhận thấy sự ưu tú của anh trong công việc cùng sự hậu đậu trong cuộc sống thì cô đã không còn bộ dạng nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt anh nữa, mà thỉnh thoảng còn tỏ vẻ mệt mỏi trước mặt anh, hay nói đùa vài câu.

“Đợi tôi một chút, tôi đưa cô về luôn.”

“Được, anh xong thì kêu tôi một tiếng.” Lắc cái cổ nhức mỏi, cô về chỗ của mình thu dọn đồ đạc rồi ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, muốn làm dịu đôi mắt bị khô của mình.

Cô không ngủ, cho nên có thể cảm giác được sự tiếp xúc nhẹ nhàng trên mặt mình, rất nhẹ thôi, lại rất dè dặt, giống như là sợ sẽ bất cẩn làm cô thức giấc.

Tim Hà An Ân lập tức đập loạn nhịp. Phòng làm việc chỉ còn cô và Đỗ Khang, cho nên không cần nghĩ cũng biết người đang vuốt ve mặt cô lúc này chính là Đỗ Khang.

Tại sao Đỗ Khang lại sờ mặt cô như vậy? Hà An Ân muốn mở mắt ra, ngăn cái cử chỉ ám muội này lại, thế nhưng mắt của cô lại không chịu nghe lời, cứ nhắm chặt lại, mà người cô cũng không chịu nhúc nhích, khiến cô như muốn nghẹt thở dưới sự nâng niu dịu dàng này của anh.

Bàn tay ấy lưu luyến một lát rồi cũng bỏ ra. Mất đi cảm giác va chạm có phần nâng niu ấy, cô cảm thấy dường như hơi mất mát. Nhưng thay vào đó lại là những tiếng nỉ non, gọi tên cô, làm tim cô đập ngày một nhanh hơn.

“An Ân…” Trong giọng nói ấy thiếu đi vẻ lãnh đạm thường ngày, lại tràn ngập vẻ yêu thương, hết sức dịu dàng.

Trời ạ, đây là cảm giác gì thế này?

Hà An Ân né tránh, không muốn nghĩ tiếp xem nó là cảm giác gì. Tuy cô không còn ghét Đỗ Khang như trước nữa, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ thích anh. Có điều khi nghe anh nỉ non gọi tên cô, cô cảm thấy dường như trái tim mình đã tan chảy một phần nào đó.

Hà An Ân từ từ mở mắt ra, loáng thoáng thấy được vẻ dịu dàng trong mắt anh. Nhưng khi cô nhìn rõ thì trong ấy đã không còn sự ân cần nữa, chỉ còn lại vẻ bình thản thường ngày.

“Hà An Ân, cuối cùng cô cũng chịu thức rồi. Tôi gọi cô mấy lần nên định bỏ cô lại, về một mình rồi ấy chứ.” Ngay cả giọng điệu cũng giống như bình thường, đã không còn vẻ ôn hòa cùng trân trọng như lúc nãy cô nghe được.

Cảm giác vuốt ve cùng tiếng thì thầm kia là do cô tự tưởng tượng ra sao? Hà An Ân đã không thể phân được đâu là thật, đâu là mộng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn anh.

Cô vừa nằm mơ, hay là trong tiềm thức vẫn mong được anh đối đãi một cách dịu dàng?

Cô thật sự không rõ, trái tim lỗi nhịp kia vẫn chưa thể ổn định trở lại, vẫn đập nhanh thình thịch.

“Đi thôi.” Cô đứng dậy, nói với vẻ né tránh. Cô không muốn nghĩ kỹ càng xem có phải mình vừa nằm mơ hay không, bởi vì cô cảm thấy nếu biết rõ rồi, lỡ như là do cô nằm mơ thì cô sẽ rất thất vọng, bởi vì Đỗ Khang sẽ không thích cô.

Cô không muốn nghĩ suy, cô thà coi như do mình mệt quá, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ. Thế là cô cứ tránh né một cách vô thức như vậy đấy.

Vẻ khác thường của cô khiến Đỗ Khang phải nhíu mày. Anh giơ tay định kéo cô lại nhưng ngón tay chỉ trượt qua làn da mịn màng của cô, để mất cơ hội.

Cô không quay đầu lại, chỉ vội vàng nói: “Mau lên đi, tôi muốn về nhà.” Sau đó tự đi về phía thang máy, rồi lên xe của anh. Suốt dọc đường trở về, bọn họ không nói với nhau câu nào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK