Lục Tu bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp.
Ngay từ ngày đầu tiên yêu nhau, anh đã phát hiện ra đây không phải là cô gái dè dặt rồi, bởi vì ngay từ đầu Lục Tu đã ôm một ít mục đích không trong sáng nhưng anh cảm thấy nên kiềm chế lại, nhưng cô thì phóng khoáng hết ôm rồi lại hôn.
Lúc cùng anh tiếp xúc thân mật, cô còn rất nghiện, nhưng người có thể nhìn thấy Mễ Tửu lớn mật như thế chỉ có anh thôi. Anh thích nhìn cô đòi ôm đòi hôn, cũng rất thích nhìn lúc cô dựa vào ngực mình nói chuyện, cũng là vì Mễ Tửu mà Lục Tu mới biết được hóa ra khi mình thích một người sẽ như thế này.
Lục Tu hơi thở dài, hôn khóe môi cô một cái: “Tửu Tử, em đừng trêu chọc anh như vậy.”
Mễ Tửu vừa hưng phấn vừa chờ mong hỏi: “Sao vậy, anh có phải rất khó chịu không? Có cần em giúp gì không?”
Lục Tu: “……”
Có rất nhiều lúc, anh cảm thấy giới tính của anh với Mễ Tửu bị tráo đổi, nếu không vì sao một cô gái như cô nói về mấy đề tài nhạy cảm này sẽ cảm thấy hưng phấn chứ?
Nhưng cho dù là như vậy cũng chẳng có gì là không tốt.
Lục Tu cúi đầu xuống nhỏ giọng nói bên tai cô: “Hiện tại anh cho nợ, về sau anh lại tìm em đòi lại.”
Hơi thở của anh thổi vào thùy tai cô, làm cô cứ cảm có cảm giác ngứa ngáy ở trong xương.
Mễ Tửu không có sợ ngược lại hai mắt còn sáng lên: “Em chờ anh.”
Lục Tu nhịn không được cười thành tiếng.
Cô mãi mãi vẫn thẳng thắn như vậy, dường như không bao giờ che giấu đi ý nghĩ thật sự của mình, giống như ở cái ngày mùa hè kia, bọn họ đã xác định tình cảm một cách nhanh chóng.
Khi đó Mễ Tửu bởi vì bị cảm nắng, được Lục Tu đưa đến bệnh viện, sau đó không lâu cô ra viện đến trường đi học, mà lúc đấy người ngồi cùng bàn cô cũng không phải là Lục Tu, cho nên khi cảm ơn Lục Tu xong bọn họ cũng chẳng có gì để nói nữa.
Hôm đó là sinh nhật Mễ Tửu, sau tiết học thứ tư mọi người như ong vỡ tổ thi nhau chạy tới nhà ăn, sức khỏe Mễ Tửu không tốt thường xuyên biếng ăn, cô cầm khăn lau bảng, nghĩ có khi nhảy lên mới lau được chỗ chữ kia thì có người lại giật lấy khăn lau của cô.
Chàng trai vóc dáng cao lớn cười dịu dàng như ngọc nói: “Để tớ giúp cậu.”
Mễ Tửu lại nhìn chằm chằm anh nửa ngày không có đáp lại.
Anh không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cậu có phải muốn theo đuổi tớ hay không?”
Tuy là Lục Tu ôm mục đích không đơn thuần đến nhưng đột nhiên lại bị đối tượng mình tính kế mưu toan nói trắng ra như vậy làm anh ngạc nhiên một lúc lâu, mới hỏi lại: “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì trước kia cậu không nói chuyện với tớ….nói đúng hơn là cậu rất ít khi nói chuyện cùng các bạn học khác, có một lần tớ ngã ở trước mặt cậu, cậu cũng không đỡ tớ lên mà trực tiếp đi qua.”
Lục Tu từ trước tới giờ đều thờ ơ với mọi thứ, sẽ không làm những chuyện như giúp người làm niềm vui này, nhưng anh lại giỏi ngụy trang cho nên cũng không có xấu hổ mà là ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, trước kia những việc không liên quan đến tớ tớ không để ý đến.”
“Không sao hết, cậu không cần xin lỗi, dù sao đấy cũng là chuyện từ hồi lớp 10 rồi.”