Một chiếc áo len Klein cao cổ màu xanh, bên ngoài khoác một cái áo màu trắng rộng, quần tây trang màu đen tôn lên đôi chân mảnh khảnh, vớ sọc kết hợp với đôi giày trắng, cô nhếch môi cười, tràn đầy sức sống.
“Lục Tu, em mặc vậy được không?”
Chàng trai phía bên kia lại tỏ vẻ không đồng ý với phong cách của cô, nhẹ giọng nói: “Em mặc như vậy quá mỏng, không được.”
Mễ Tửu nhìn cách ăn mặc của chính mình, cô không vui vẻ hỏi: “Em mặc như vậy khó coi sao?”
“Đẹp, nhưng ngoài trời đang rất lạnh.”
Mễ Tửu giống các bạn cùng trang lứa, đang ở độ tuổi thích cái đẹp, mà người trẻ tuổi vì cái đẹp lại thường không cần quan tâm đến độ ấm, cô mím môi, hiển nhiên là muốn nghĩ tới chuyện đi ra cửa để thấy anh.
Lục Tu vừa thấy vẻ mặt liền biết cô đang nghĩ gì, rất nhiều lúc, anh sẽ vô cùng chiều cô, nhưng quan trọng là nó không có ảnh hưởng xấu đến cô, mà hiện tại, Lục Tu nhìn lại đôi chân thon dài kia, anh có thể trăm phần trăm khẳng định, cô gái vì không muốn để lộ ra đôi chân mập của mình, nên mới mặc mỏng như vậy, dù cho có chống lạnh cũng sẽ không mặc quần.
Thật ra cô không mập, chân cũng không mập, nhưng các cô gái gầy đều sẽ xuất hiện rất nhiều loại ảo giác rằng mình mập.
Với độ tuổi luôn để ý đến vẻ bề ngoài của mình, đối với người trưởng thành có lẽ sẽ cảm thấy việc này là việc không cần thiết, nhưng đối với Lục Tu, dù cho Mễ Tửu có ra sao đi nữa, cũng là một điểm đặc biệt.
Anh kéo khéo môi, ôn nhu dỗ cô: “Tửu Tửu, nếu em đồng ý mặc chiếc áo lông vũ lần trước mua cho em, đợi lát nữa gặp nhau, anh sẽ cho em hun thêm vài cái, được không?”
Mễ Tửu hất mặt lên “Hừ” một tiếng: “Đừng nói em giống như thèm muốn anh lắm vậy, em không phải loại người tùy tiện như vậy đâu.”
“Cho dù em muốn hun nơi này, hay là nơi này…” Trong màn hình chàng trai nâng tay, dùng tay chạm nhẹ vào khóe môi của chính mình, lại dời đến chỗ nhô lên trên cần cô thon dài, cuối cùng lại chuyển tay đi xuống đến nơi màn hình không thể thấy tới, anh mỉm cười: “Đây hoặc chỗ này… Đều có thể.”
Ánh mắt đen nhánh của chàng trai hiện lên ý cười, khuôn mặt tuấn tú cũng vì anh nở nụ cười, lại thêm vài phần mê người, phảng phất nhìn nhiều thêm một cái, liền trầm mê vào ôn nhu vô hạn của anh, sau đó hận không thể từ ôn nhu đó ngày càng hãm sâu vào.
Đây đâu phải học sinh có phẩm hạnh tốt, đây rõ ràng là yêu nghiệt hại nước hại dân!
Mễ Tửu đột nhiên siết chặt tay: “Anh chờ, em đi thay quần áo!”
Sự thật chứng minh rằng, khi có một người bạn gái thèm thân bạn trai mình, tốc độ trang điểm thay đồ của bạn gái sẽ tăng lên rất nhiều.
Lục Tu ngồi trên sô pha ở phòng khách, anh chờ không bao lâu, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu.
Anh vừa giương mắt nhìn qua, đã bị cô gái áp đảo trên sô pha, phảng phất anh là một chú thỏ trắng nhỏ trong mắt một con sói đói đang chờ bị mần thịt.