Mễ Tửu ngồi trên bãi cỏ phơi nắng, nhàm chán nhìn Tần Tịnh đang chơi tennis ở phía trước, không giống cô, Tần Tịnh là một cô gái có thiên phú về thể thao. Từ nhỏ đến lớn, Mễ Tửu chỉ toàn uống thuốc, nằm viện, còn sức khỏe của Tần Tịnh rất tốt, có thể chạy có thể nhảy, còn có thể leo lên cây, bắt cá dưới nước, chỉ là sau này vì để duy trì hình tượng đại tiểu thư cao quý của mình, Tần Tịnh cũng không còn làm mấy chuyện như leo cây, bắt cá nữa.
Dáng người Tần Tịnh thon dài, cô ta cầm vợt tennis đứng ngược sáng, ở trên sân bóng đổ mồ hôi, thanh xuân dạt dào.
“Tửu Tửu, anh còn ở đây.”
Giọng nói ở phía sau khiến Mễ Tửu vực lại tinh thần, cô hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Lục Tu, em không thích người khác. ”
“Anh biết.” Chàng trai ngồi phía sau cô một tay vuốt tóc đen của cô, tay kia dùng dây buộc tóc màu hồng nhạt buộc mái tóc dài màu đen của cô lại, anh làm rất cẩn thận, vô cùng chú ý lực, sẽ không khiến cô cảm thấy đau, Lục Tu cười khẽ một tiếng: “Anh chỉ cảm thấy khi em nhìn chằm chằm vào người khác, trong lòng anh sẽ rất khó chịu ”
Anh buộc cho cô kiểu tóc đuôi ngựa rất đẹp mắt, lại dùng một sợi dây buộc tóc màu hồng buộc một cái nơ lên kiểu tóc đuôi ngựa. Mễ Tửu xoay người lại, đuôi tóc lắc lư, cả người cô đều tràn ngập hơi thở thanh thuần đặc trưng của thiếu nữ, đôi mắt đen láy có chút ánh nước: “Anh đừng khó chịu, sau này em sẽ không nhìn chằm chằm người khác như vậy. ”
Lục Tu không khỏi bật cười: “Được. ”
Cô cũng nở nụ cười, ý cười trên khóe môi rất ngọt ngào.
Xung quanh luôn có người không nhịn được nhìn bọn họ nhiều hơn vài lần, thật sự là vì đôi nam nữ này khiến người ta cảm thấy bầu không khí rất tốt. Dù cho ai nhìn cũng đều tự cảm thán một câu tình cảm của họ thật tốt ở trong lòng, còn khiến người ta không khỏi có một loại xúc động muốn yêu đương.
“Này, Tần Tịnh, cậu còn đánh hay không?”
Tần Tịnh nhìn bạn học đối diện qua lưới bóng, không khách khí ném vợt tennis xuống: “Không đánh với cậu nữa, chẳng thú vị gì hết. ”
Bạn học nhìn bóng lưng Tần Tịnh rời đi bất mãn nói thầm: “Vừa rồi không phải đánh rất hăng hái sao? Sao lại không thú vị? ”
Tần Tịnh đi thẳng tới bên cạnh Mễ Tửu, ý cười dịu dàng: “Tửu Tửu, chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Nghe vậy, Mễ Tửu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịnh: “Không cần, tớ muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi. ”
Lúc nãy Tần Tịnh cảm giác được Mễ Tửu đang chú ý tới mình cho nên mới ra sức chơi bóng như vậy, cô ta hiểu rõ đây là do Mễ Tửu hâm mộ cô ta có thiên phú mà Mễ Tửu không có. Đáng tiếc là, Tần Tịnh liếc mắt nhìn Lục Tu, ánh mắt hâm mộ của Mễ Tửu đối với cô ta toàn bộ đều bị chàng trai có tướng mạo bình thường này cướp đi.
Nếu như không có ánh mắt hâm mộ của Mễ Tửu nhìn chăm chú thì cô ta có tỏa sáng nhiệt huyết trên sân thể thao như thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ừm… Những lời này khi nói ra dường như có chút kỳ quái, nhưng đó là cô ta muốn hạ bệ Mễ Tửu thông qua điểm này!
Tần Tịnh cực kỳ chân thành rủ rê: “Tửu Tửu, cậu cứ ngồi đây mãi thì nhàm chán biết bao, nếu không thì tớ dạy cậu chơi quần vợt nhé, tuy rằng trước kia cậu chưa từng chơi, nhưng cậu đừng lo lắng, tớ chắc chắn sẽ dạy cậu, hơn nữa không phải bác sĩ cũng nói thân thể cậu phải rèn luyện rèn luyện nhiều hơn sao? ”
Lục Tu mở miệng: “Tửu Tửu, Tần Tịnh nói rất có lý. ”
Tần Tịnh có chút ngoài ý muốn, cô ta không ngờ Lục Tu đột nhiên lại nói chuyện giúp mình.
Mễ Tửu còn có chút do dự.
Lục Tu đứng lên, anh vươn tay ra với Mễ Tửu, cười nhẹ: “Anh dạy em chơi bóng.”
Mễ Tửu lập tức gật đầu, cười rồi đặt tay vào trong tay anh, cô được Lục Tu kéo đứng lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Tần Tịnh: “Cám ơn cậu nha, Tịnh Tịnh, nhưng bạn trai tớ sẽ dạy tớ chơi bóng, không cần cậu hỗ trợ đâu. ”