Nếu Lục Tu muốn đến trường, đây là con đường nhất định phải đi qua.
Buổi sáng mùa đông rất lạnh, Tư Miên Miên thật sự cảm thấy mình trời còn chưa sáng đã thủ sẵn ở đây là tìm tội để chịu, nhưng không còn cách nào, tuy đại phản diện và nữ chính ở chung là mục đích lợi dụng, nhưng mà họ trông có vẻ như hoàn toàn không có đà như là chia tay, Tư Miên Miên muốn đợi đến khi họ chia tay lại tiếp cận Lục Tu thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Tư Miên Miên xoa xoa bàn tay lạnh cóng thở ra một hơi, nữ chính vẫn nên cảm ơn cô, nếu cô để Lục Tu lại cho cô, nữ chính ngốc bạch ngọt kia sẽ không bị người lợi dụng, nói không chừng chữ chính có thể theo tình tiết ban đầu yêu đương với nam chính.
Tư Miên Miên bị tinh thần xả thân của mình làm cho cảm động, bỗng nhiên một chiếc xe xuất hiện trong tầm nhìn của cô chạy đến từ xa, cô vội vàng đi về phía trước mấy bước, sắc mặt bối rối nhìn chằm chằm chiếc xe, chỉ cần không mù thì có thể nhìn ra cô gái xinh đẹp này gặp phải chuyện gì khó khăn, cô muốn tìm người giúp đỡ nhưng lại ngại.
Đúng vậy, Tư Miên Miên đến cái cớ cũng đã nghĩ xong rồi, nói xe của nhà cô đột nhiên xuất hiện vấn đề, tài xế dừng lại đang ở đó sửa xe, nhưng cô là một học sinh ngoan, không hề muốn đến trễ cho nên mới muốn đi nhờ một chuyến.
Chú Lý lái xe chú ý đến cô gái đứng bên đường, ông nói: “Cậu chủ, là cô chủ lần trước.”
Lục Tu chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ liền thu lại tầm mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, anh vừa đánh chữ vừa nói: “Mặc kệ đi.”
Nói xong, anh cũng gửi một dòng tin nhắn qua người liên lạc được chú thích là “Tiểu Tiên Nữ”.
[Rất nhanh là anh đến rồi.]
Không lâu sau, bên kia đã trả lời: [Được rồi.]
Tiếp theo cô lại gửi qua một icon bắn tim.
Khóe miệng Lục Tu giương lên, tâm trạng rất tốt.
Hiển nhiên, người được chú thích là “Tiểu Tiên Nữ” này chính là Mễ Tửu, mà chú thích này còn là ngày xưa Mễ Tửu lấy điện thoại anh tự sửa, cho thấy cô không thấy ngại chút nào với chuyện tự luyến này.
Bên đường, Tư Miên Miên cố ý tỏ ra ưu sầu nhìn chiếc xe trực tiếp chạy đi không dừng lại, gió lạnh thổi qua mặt cô, cô im lặng một lát hỏi trong đầu: [Hệ thống, có phải anh ấy không thấy tôi không?]
Hệ thống dùng âm thanh không cảm xúc thành thật trả lời: [Thấy rồi.]
Tư Miên Miên cắn chặt răng: [Cái tên lạnh lùng vô cảm đó.]
Cô biết đại phản diện chính là một người lạnh lùng, nhưng khăng khăng anh giỏi trong việc ngụy trang, bất luận anh đang đối diện với đối tượng lợi dụng của mình, cũng chính là nữ chính thì sẽ biểu hiện ra cực kỳ dịu dàng và hiểu lòng người, nhưng có thể giả vờ dáng vẻ nặng tình như vậy mà không chút áp lực tâm lý, có thể thấy rằng anh không phải là một người tốt đẹp gì.
Thật là thất sách rồi, cô không nên mong đại phản diện nhìn thấy cô có khó khăn đứng bên đường sẽ dừng xe lại mời cô lên xe cùng đến trường!
Hôm nay vừa mới sáng ra đã đứng ở đây hóng gió lanh, cũng mất trắng thật rồi!