Tuy rằng lời nói này đã cũ rích rồi nhưng bởi vì cô gái nói chuyện là một người xinh đẹp có khí chất, cô không có tí xấu hổ nào, cũng không phải giả vờ, làm cho mọi người có ấn tượng tốt.
Cũng ở tại ngay lúc này, không ít người cảm khái trong lòng, tuy rằng cô cùng với Mễ Tửu lớn lên giống nhau, nhưng lại làm cho mọi người có cảm giác hai người hoàn toàn khác nhau, rốt cuộc Mễ Tử thật sự quá nũng nịu, vừa thấy đã cảm thấy là bông hoa ở trong nhà kính, nhìn thì có thể nhưng mà nếu không có chuẩn bị tốt để hầu hạ vị đại tiểu thư này thì vẫn không nên tới gần.
Văn Nhã cười nói: “Chúng ta vỗ tay chào mừng bạn học mới nào.”
Không ít người nể tình vỗ tay.
Tư Miên Miên rất lễ phép nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Để cô xem em ngồi đâu được….” Văn Nhã nhìn quanh lớp học một lần, lập tức bỏ qua những người vui mừng khua tay múa chân, đám con trai không đáng tin muốn bạn học xinh đẹp ngồi cùng bàn.
Đúng lúc này, cửa phòng học có một chàng trai cao gầy đi vào.
Ánh mắt đầu tiên người khác nhìn vào hắn, chắc chắn sẽ là quả đầu vàng kia, hắn vẫn mặc bộ quần áo đường phố bụi bặm, trên cổ là một cái tai nghe chống ồn, tay đút túi quần, báo cáo cũng không nói, tự nhiên đi vào lớp.
Bộ dạng hắn không coi ai ra gì, Văn Nhã nhìn thấy nhướng mày: “Tiết Tập!”
Bước chân của Tiết Tập dừng lại, quay đầu lại lười biếng nhìn mắt Văn Nhã.
Văn Nhã cực lực bảo trì bộ dạng là một người giáo viên dịu dàng, chị nhẹ nhàng cười: “Sao em lại đến muộn?”
“Buổi tối chơi game nên hôm nay đi muộn.” Hắn không lạnh không nhạt nói lý do, liền đeo tay nghe chống ồn lên, đi vào trong góc ngồi xuống, nằm lên bàn, quang minh chính đại nằm ngủ.
Từ đầu tới cuối, hắn cũng không để ý đến bạn học mới ở trên bục giảng, thật sự là không coi ai ra gì.
Không thể tức giận.
Không thể tức giận.
Phải dùng tình yêu cảm hóa học sinh, tuyệt đối không thể dùng đến bạo lực.
Đáy lòng Văn Nhã mặc niệm vài câu mới áp được cảm giác muốn đánh người xuống, trọng điểm bây giờ không phải Tiết Tập mà là tìm chỗ ngồi cho bạn học mới.
Văn Nhã nhìn trúng một vị trí, chị vừa chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Tư Miên Miên nói: “Cô giáo, em có thể ngồi chỗ kia không?”
Ngón tay Tư Miên Miên chỉ là bên cạnh Tiết Tập.
Trong phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.
Người luôn đề phòng Tư Miên Miên đến nghiêng nghiêng đầu, cô khó hiểu chớp mắt, hỏi: “Lục Tu, cậu ấy chuyển mục tiêu rồi hả?”
Lục Tu cong cong khóe môi: “Có lẽ là cậu ấy bỗng nhiên phát hiện ra Tiết Tập rất thân thiện, là bạn ngồi cùng bàn rất tốt.”
Mễ Tửu cảm thấy, nếu Tư Miên Miên thật sự có loại suy nghĩ này, đó chính là đầu óc cô có bệnh.
Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, đầu tiên không nói là bạn học mới có biết truyền thuyết về Tiết Tập hay không, nhưng chỉ nhìn đến dáng vẻ cao ngạo của Tiết Tập cũng biết hắn tuyệt đối không phải là người tốt.
Nguyên nhân chính là bởi vì vậy, cho nên không có ai muốn ngồi cùng bàn với Tiết Tập, Văn Nhã cũng không dám bảo người khác ngồi cùng bàn với hắn.
Văn Nhã uyển chuyển nói: “Tiết Tập không muốn ngồi cùng bàn với người khác, em suy nghĩ lại đi nhé?”