Mạc Như Sương hoảng hốt nhìn tiểu quận chúa: "Vị này là?"
Phải biết rằng sư đệ của nàng là một cao thủ có đẳng cấp Bát phẩm, mặc dù ở trên giang hồ không thể tính là mạnh, nhưng so với những người bằng tuổi thì đã là nhân vật tuổi trẻ tài cao rồi, tương lai rất có hi vọng tu luyện tới Tiên Thiên.
Nhưng trông nữ tử trước mặt này còn nhỏ hơn cả đệ đệ của nàng, thế mà lại có thể dùng một quyền nhẹ nhàng đánh bay sư đệ nàng, rõ ràng thực lực đã đạt tới Thất phẩm rồi!
Còn Lục phẩm Tiên Thiên thì nàng không dám nghĩ tới!
Đôi mắt to tròn lấp lánh của tiểu quận chúa láy lên vẻ gian xảo, nàng bỗng dựa sát vào Lâm Bắc Phàm, cúi đầu xuống với vẻ hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng bảo: "Nô tỳ là tỳ nữ của công tử, phụ trách việc pha trà rót nước cho công tử!"
Lực sát thương của câu nói này thật khủng khiếp!
Quách Thiếu Soái hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện này, thiếu nữ nhỏ này trông xinh đẹp đáng yêu như thế, còn nhỏ tuổi hơn cả hắn ta nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn ta, ấy thế mà nàng lại chỉ là một tỳ nữ của Lâm Bắc Phàm!
Một thiếu nữ có thiên phú xuất chúng, thực lực mạnh hơn người như vậy lại chỉ là một tỳ nữ chuyên pha trà rót nước!
Vậy thì hắn ta là cái thá gì đây?
"Nàng ta thật sự... là nô tỳ của ngươi sao?" Quách Thiếu Soái hỏi trong sự ngỡ ngàng.
Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa, vừa cười khiêm tốn vừa nói: "Đúng vậy! Tiểu Vân có hơi bốc đồng, thực lực kém cỏi, khiến hai vị chê cười rồi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Bọn họ nhìn sang Lý Sư Sư đang ngồi bên kia.
"Vậy còn vị này là..."
Lý Sư Sư cúi đầu xuống, thấy tiểu quận chúa đang len lén nháy mắt với mình, là người thông minh sáng dạ nàng chợt mỉm cười, dựa vào Lâm Bắc Phàm rồi đáp: "Nô tỳ cũng là tỳ nữ của công tử, phụ trách chăm sóc việc chăn gối!"
Mạc Như Sương sửng sốt hỏi: "Ngươi cũng biết võ công sao?"
Lý Sư Sư lắc đầu: "Nô tỳ không biết!"
"Vậy còn được!" Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu quận chúa nói với vẻ ngưỡng mộ: "Đúng là Sư Sư tỷ tỷ không biết võ công nhưng tỷ ấy thông thạo cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều rất giỏi! Nếu tỷ ấy đi thi, muốn đỗ tiến sĩ cũng không thành vấn đề!"
Hai người kia lại một lần nữa sững sờ!
Hóa ra nữ tử xinh đẹp thế này còn là một vị đại tài nữ!
Phải biết rằng thi đỗ công danh tức là đạt một trong ba bậc tú tài, cử nhân hoặc tiến sĩ.
Người thi đỗ cử nhân đã hiếm như lá mùa thu rồi, có cơ hội sẽ ra làm quan ngay, nếu không được làm quan thì cũng có danh tiếng và địa vị cao quý.
Đỗ tiến sĩ lại càng ghê gớm hơn, tiến sĩ là phần tử trí thức đứng đầu toàn quốc, sẽ được triều đình trọng dụng, có tương lai rộng mở!
Có rất nhiều người thi cả đời chỉ đỗ cử nhân cũng đã kiêu căng chẳng biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.
Thị nữ trẻ này lại giỏi như vậy sao?
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm nắm tay Lý Sư Sư, cười khiêm tốn rồi nói: "Sư Sư kém cỏi, khiến hai vị chê cười rồi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Lý Sư Sư cúi đầu, nói với vẻ ngượng ngùng: "Đúng là Sư Sư kém cỏi, không sánh bằng một phần một nghìn tài năng của công tử!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Tiểu quận chúa len lén che miệng cười.
Thì ra Sư Sư tỷ tỷ cũng thật xấu tính, chẳng biết có phải bị nhiễm cái tính của Lâm Bắc Phàm hay không?
Hai người kia lại nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt không còn giống vừa nãy nữa!
Được lắm!
Văn võ song toàn cơ đấy!
Hai tỳ nữ một văn một võ, ai nấy đều tài giỏi hơn người, thế này bảo người khác còn biết sống sao đây?
Hơn nữa, hai tỳ nữ này đều xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, lại còn liếc mắt đưa tình với cái tên kia nữa chứ!
Kẻ chiến thắng cuộc đời chẳng phải chính là như vậy hay sao!
Quách Thiếu Soái không chịu nổi cú đả kích này!
Dung mạo không bằng người ta thì thôi!
Tài hoa không được như người ta cũng thôi!
Nhưng đến cả thứ duy nhất mà hắn kiêu ngạo là thực lực cũng bị tỳ nữ của người ta vượt mất!
Hắn ta cảm thấy sự cố gắng của mình suốt mấy năm nay đều đổ sông đổ biến cả rồi!
Hắn ta sống trên đời này còn có nghĩa lý gì đây?
Chết quách đi cho xong!
"Lâm công tử, ngươi khiến người ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác đấy!" Mạc Như Sương nhìn kỹ Lâm Bắc Phàm, đột nhiên nàng cảm thấy người này thật sâu hiểm khó dò, làm người ta khó đoán được suy nghĩ.
"Đừng nghĩ nhiều vậy chứ, ta chỉ là một thiếu niên rất bình thường, không có gì đặc biệt mà thôi, chúng ta uống rượu đi!"
Cứ như vậy, sau khi uống thêm vài chén rượu và chia sẻ vài câu chuyện thú vị về võ lâm, bọn họ tạm biệt Lâm Bắc Phàm rồi đi tiếp.
Nhưng trước khi đi, Mạc Như Sương đã hỏi địa chỉ của Lâm Bắc Phàm.
Trên đường đi, Quách Thiếu Soái hơi bực bội: "Sư tỷ, không phải ngươi để ý Lâm Bắc Phàm rồi đấy chứ?"
Mạc Như Sương thoáng xấu hổ: "Sư đệ, tại sao ngươi lại nói như vậy?"