Một gậy này thật sự muốn lấy mạng hắn ta, người trẻ tuổi da tróc thịt bong, không ngừng kêu la thảm thiết!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Không ngờ Lâm Bắc Phàm lại ra tay thật!
Hơn nữa còn ra tay rất mạnh!
Hắn không sợ đắc tội với Cao thượng thư, hắn không cần mạng nữa ư?
Lâm Bắc Phàm cầm gậy trong tay, quay đầu nói với những nha nội khác: “Vẫn còn các ngươi phạm tội giống hắn cũng phải đánh bốn trăm trượng! Các ngươi chọn nộp tiền hay là chọn nộp mạng đây?”
Đám nha nội này sợ khóc thét!
Đương nhiên bọn họ chọn nộp mạng rồi, vấn đề là bọn họ cũng không có tiền gì cả!
Có chút ít tiền vừa rồi đã đưa cho Cao nha nội hết rồi còn đâu!
Không ngờ bản thân cũng gặp họa nốt!
“Có thể ghi nợ được không?” Bọn họ trông chờ.
Lâm Bắc Phàm vung gậy, cười lạnh ha ha: “Các ngươi nói xem?”
Bọn họ lặng lẽ móc ngân lượng của mình ra.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm lại moi được từ tay đám nha nội này sáu mươi vạn lượng, tâm trạng vô cùng sung sướng: “Đúng là một đám dê béo, không thể đánh chết ngay trong một gậy được mà phải từ từ thịt!”
Sau đó hắn chấp hành nội quy trường, ra tay không còn nặng như vừa rồi nữa nhưng vẫn khiến bọn họ đau đến thoát xác, liên tục kêu thảm.
“Đừng kêu nữa! Các ngươi có biết đánh lên người các ngươi nhưng đau ở tim ta không?” Lâm Bắc Phàm vừa đánh vừa nói với vẻ đau lòng vô cùng.
“Vậy ngươi còn đánh chúng ta làm gì?” Đám nha nội vừa đau vừa oan ức.
“Vì ta thích cảm giác đau lòng này!” Lâm Bắc Phàm mang theo chút đắc ý.
Đám nha nội: “Mẹ nó!”
Trong lòng thầm mắng: Đồ tiện nhân!
Sau khi chấp hành nội quy trường xong, không còn một người nào có thể đứng được nữa, tất cả đều nằm sấp trên đất mặt xám ngoét như tro.
Lâm Bắc Phàm ném gậy xuống, nói: “Hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ bài học ngày hôm nay và thay đổi bản thân! Ngày mai đúng giờ tới học cho ta, cho dù là nằm cũng phải nằm tới được đây cho ta! Bằng không bản quan sẽ xử phạt thật nặng! Biết chưa?”
“Biết rồi!” Đám nha nội vô lực đáp.
“Ngoài ra, thông báo tới các học sinh trốn học cho bản quan, nếu ngày mai không tới ta sẽ cho bọn họ biết tại sao nước biển lại mặn!”
“Rõ!” Bọn họ lại đáp.
Đúng lúc này, Lưu tế tử và Tôn ti nghiệp vội vàng chạy tới.
Lưu tế tửu đáng thương đã từng tuổi này rồi lại gầy trơ cả xương, lúc chạy trông như bộ xương khô di động đã sắp rụng rời.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa trước mặt này gần như muốn xỉu.
Giọng nói của Lưu tế tửu run lên: “Lâm đại nhân, sao ngươi… sao ngươi lại đánh bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, bình tĩnh đáp: “Báo cáo Lưu tế tửu, đây là một đám học sinh có vấn đề, ỷ thế bắt nạt người! Không chỉ quanh năm đi muộn về sớm mà sau khi hạ quan phê bình còn không biết hối cải, sỉ nhục và tính đánh hội đồng bản quan, sự việc vô cùng nghiêm trọng, cho nên bản quan dựa theo quy định của Quốc Tử Giám trừng phạt bọn họ, xin tế tửu minh giám!”
Lưu tế tửu sợ đến mức sắc mặt trắng bệch!
Thế này còn kêu lão minh giám kiểu gì?
Lão chỉ muốn chết quách đi cho rồi!
Hay lắm, mới nhậm chức ngày đầu tiên đã gây ra họa lớn như vậy cho lão rồi!
Ngay cả suy nghĩ bóp chết Lâm Bắc Phàm mà lão cũng có luôn!
“Lâm đại nhân, ngươi có biết thân phận của bọn họ không?”
“Đương nhiên biết!” Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Vị này tên là Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu! Vị này là con của Lại bộ thị lang…”
Lâm Bắc Phàm giới thiệu từng người một.
Cuối cùng hắn nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thân là con cháu của mệnh quan triều đình không có suy nghĩ cố gắng học hành báo đáp triều đình mà lại cố tình vi phạm luật pháp, ngang nhiên coi thường và phá hỏng quy định của Quốc Tử Giám, bản quan càng phải trừng phạt nghiêm khắc hơn! Nhưng nể tình đồng nghiệp không đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám đã tính là giảm nhẹ tội rồi!”
“Lâm đại nhân, ngươi hồ đồ quá, sai quá là sai…” Lưu tế tửu chau mày ủ dột.
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Lưu tế tửu, bọn họ phạm lỗi, ta dựa theo quy định của Quốc Tử Giám xử phạt lẽ nào là sai sao?”
“Cái này… không sai!” Lưu tế tửu chậm rãi đáp.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Bản quan là ti nghiệp của Quốc Tử Giám phụ trách đạo đức phẩm hạnh, kỷ luật và học hành của các sĩ tử, sĩ tử phạm lỗi ta tiến hành xử phạt, ta làm như vậy lẽ nào là sai sao?”
“Cái này… cũng không sai!” Lưu tế tửu lại đáp.
“Nếu đã không sai vậy tại sao ngươi lại khiển trách bản quan?” Lâm Bắc Phàm có lý chẳng sợ chất vấn lại lão.
“Ôi chao! Lão phu không nói lại ngươi! Chỉ có thể nói trên đời này không phải cứ có lý là được, ngươi vẫn còn trẻ tuổi quá!” Lưu tế tửu phất tay áo rời đi: “Chuyện này lão phu không quản, ngươi nhất định phải gánh vác toàn bộ sự việc này, đừng đổ lên người bản quan!”
“Không phiền Lưu tế tửu lo nghĩ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, trong lòng hắn tràn đầy sự coi thường.
“Người càng già gan càng nhỏ!”
Cuối cùng, mấy nha nội này đều được người khiêng đi!
Mà Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục làm việc điềm nhiên như không, sau khi đến giờ lại vui vẻ về nhà.
Đến giờ cơm, Lý Sư Sư cười hỏi: “Đại nhân, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi nhậm chức, cảm thấy thế nào? Có thể nói cho Sư Sư nghe được không?”
“Đương nhiên có thể!” Lâm Bắc Phàm vuốt xấp ngân phiếu dày cộp trong ngực, vui vẻ đáp: “Đồng nghiệp ở Quốc Tử Giám tốt lắm, các sĩ tử đều vô cùng nhiệt tình, ta có một loại cảm giác như được ở nhà vậy! Ta tới nơi này là đúng!”
“Vậy thì tốt, Sư Sư yên tâm rồi!” Lý Sư Sư mỉm cười.
Sau khi ăn vài miếng cơm nàng lại đặt bát đũa xuống, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ thấp thỏm và bất an, muốn nói lại thôi: “Đại nhân, thật ra trong lòng ta vẫn luôn có một chuyện muốn nói với ngươi. Nếu không nói lại thấy hổ thẹn trong lòng, cho nên ta…”
“Chuyện gì, cứ nói đi! Đừng giấu trong lòng, dễ sinh bệnh!” Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa hỏi.
“Vâng, đại nhân!” Cuối cùng Lý Sư Sư cũng gom đủ dũng khí.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Không ngờ Lâm Bắc Phàm lại ra tay thật!
Hơn nữa còn ra tay rất mạnh!
Hắn không sợ đắc tội với Cao thượng thư, hắn không cần mạng nữa ư?
Lâm Bắc Phàm cầm gậy trong tay, quay đầu nói với những nha nội khác: “Vẫn còn các ngươi phạm tội giống hắn cũng phải đánh bốn trăm trượng! Các ngươi chọn nộp tiền hay là chọn nộp mạng đây?”
Đám nha nội này sợ khóc thét!
Đương nhiên bọn họ chọn nộp mạng rồi, vấn đề là bọn họ cũng không có tiền gì cả!
Có chút ít tiền vừa rồi đã đưa cho Cao nha nội hết rồi còn đâu!
Không ngờ bản thân cũng gặp họa nốt!
“Có thể ghi nợ được không?” Bọn họ trông chờ.
Lâm Bắc Phàm vung gậy, cười lạnh ha ha: “Các ngươi nói xem?”
Bọn họ lặng lẽ móc ngân lượng của mình ra.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm lại moi được từ tay đám nha nội này sáu mươi vạn lượng, tâm trạng vô cùng sung sướng: “Đúng là một đám dê béo, không thể đánh chết ngay trong một gậy được mà phải từ từ thịt!”
Sau đó hắn chấp hành nội quy trường, ra tay không còn nặng như vừa rồi nữa nhưng vẫn khiến bọn họ đau đến thoát xác, liên tục kêu thảm.
“Đừng kêu nữa! Các ngươi có biết đánh lên người các ngươi nhưng đau ở tim ta không?” Lâm Bắc Phàm vừa đánh vừa nói với vẻ đau lòng vô cùng.
“Vậy ngươi còn đánh chúng ta làm gì?” Đám nha nội vừa đau vừa oan ức.
“Vì ta thích cảm giác đau lòng này!” Lâm Bắc Phàm mang theo chút đắc ý.
Đám nha nội: “Mẹ nó!”
Trong lòng thầm mắng: Đồ tiện nhân!
Sau khi chấp hành nội quy trường xong, không còn một người nào có thể đứng được nữa, tất cả đều nằm sấp trên đất mặt xám ngoét như tro.
Lâm Bắc Phàm ném gậy xuống, nói: “Hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ bài học ngày hôm nay và thay đổi bản thân! Ngày mai đúng giờ tới học cho ta, cho dù là nằm cũng phải nằm tới được đây cho ta! Bằng không bản quan sẽ xử phạt thật nặng! Biết chưa?”
“Biết rồi!” Đám nha nội vô lực đáp.
“Ngoài ra, thông báo tới các học sinh trốn học cho bản quan, nếu ngày mai không tới ta sẽ cho bọn họ biết tại sao nước biển lại mặn!”
“Rõ!” Bọn họ lại đáp.
Đúng lúc này, Lưu tế tử và Tôn ti nghiệp vội vàng chạy tới.
Lưu tế tửu đáng thương đã từng tuổi này rồi lại gầy trơ cả xương, lúc chạy trông như bộ xương khô di động đã sắp rụng rời.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa trước mặt này gần như muốn xỉu.
Giọng nói của Lưu tế tửu run lên: “Lâm đại nhân, sao ngươi… sao ngươi lại đánh bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, bình tĩnh đáp: “Báo cáo Lưu tế tửu, đây là một đám học sinh có vấn đề, ỷ thế bắt nạt người! Không chỉ quanh năm đi muộn về sớm mà sau khi hạ quan phê bình còn không biết hối cải, sỉ nhục và tính đánh hội đồng bản quan, sự việc vô cùng nghiêm trọng, cho nên bản quan dựa theo quy định của Quốc Tử Giám trừng phạt bọn họ, xin tế tửu minh giám!”
Lưu tế tửu sợ đến mức sắc mặt trắng bệch!
Thế này còn kêu lão minh giám kiểu gì?
Lão chỉ muốn chết quách đi cho rồi!
Hay lắm, mới nhậm chức ngày đầu tiên đã gây ra họa lớn như vậy cho lão rồi!
Ngay cả suy nghĩ bóp chết Lâm Bắc Phàm mà lão cũng có luôn!
“Lâm đại nhân, ngươi có biết thân phận của bọn họ không?”
“Đương nhiên biết!” Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Vị này tên là Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu! Vị này là con của Lại bộ thị lang…”
Lâm Bắc Phàm giới thiệu từng người một.
Cuối cùng hắn nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thân là con cháu của mệnh quan triều đình không có suy nghĩ cố gắng học hành báo đáp triều đình mà lại cố tình vi phạm luật pháp, ngang nhiên coi thường và phá hỏng quy định của Quốc Tử Giám, bản quan càng phải trừng phạt nghiêm khắc hơn! Nhưng nể tình đồng nghiệp không đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám đã tính là giảm nhẹ tội rồi!”
“Lâm đại nhân, ngươi hồ đồ quá, sai quá là sai…” Lưu tế tửu chau mày ủ dột.
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Lưu tế tửu, bọn họ phạm lỗi, ta dựa theo quy định của Quốc Tử Giám xử phạt lẽ nào là sai sao?”
“Cái này… không sai!” Lưu tế tửu chậm rãi đáp.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Bản quan là ti nghiệp của Quốc Tử Giám phụ trách đạo đức phẩm hạnh, kỷ luật và học hành của các sĩ tử, sĩ tử phạm lỗi ta tiến hành xử phạt, ta làm như vậy lẽ nào là sai sao?”
“Cái này… cũng không sai!” Lưu tế tửu lại đáp.
“Nếu đã không sai vậy tại sao ngươi lại khiển trách bản quan?” Lâm Bắc Phàm có lý chẳng sợ chất vấn lại lão.
“Ôi chao! Lão phu không nói lại ngươi! Chỉ có thể nói trên đời này không phải cứ có lý là được, ngươi vẫn còn trẻ tuổi quá!” Lưu tế tửu phất tay áo rời đi: “Chuyện này lão phu không quản, ngươi nhất định phải gánh vác toàn bộ sự việc này, đừng đổ lên người bản quan!”
“Không phiền Lưu tế tửu lo nghĩ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, trong lòng hắn tràn đầy sự coi thường.
“Người càng già gan càng nhỏ!”
Cuối cùng, mấy nha nội này đều được người khiêng đi!
Mà Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục làm việc điềm nhiên như không, sau khi đến giờ lại vui vẻ về nhà.
Đến giờ cơm, Lý Sư Sư cười hỏi: “Đại nhân, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi nhậm chức, cảm thấy thế nào? Có thể nói cho Sư Sư nghe được không?”
“Đương nhiên có thể!” Lâm Bắc Phàm vuốt xấp ngân phiếu dày cộp trong ngực, vui vẻ đáp: “Đồng nghiệp ở Quốc Tử Giám tốt lắm, các sĩ tử đều vô cùng nhiệt tình, ta có một loại cảm giác như được ở nhà vậy! Ta tới nơi này là đúng!”
“Vậy thì tốt, Sư Sư yên tâm rồi!” Lý Sư Sư mỉm cười.
Sau khi ăn vài miếng cơm nàng lại đặt bát đũa xuống, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ thấp thỏm và bất an, muốn nói lại thôi: “Đại nhân, thật ra trong lòng ta vẫn luôn có một chuyện muốn nói với ngươi. Nếu không nói lại thấy hổ thẹn trong lòng, cho nên ta…”
“Chuyện gì, cứ nói đi! Đừng giấu trong lòng, dễ sinh bệnh!” Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa hỏi.
“Vâng, đại nhân!” Cuối cùng Lý Sư Sư cũng gom đủ dũng khí.