Mục lục
Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ đế nghiêm túc đáp: “Không sai, trẫm muốn dùng tiền của hắn để phát triển thế lực của mình!”

Nàng thở dài một tiếng, buồn bã bảo: “Hiện giờ gian thần trong triều lộng quyền, chia bè kết phái, tranh quyền đoạt lợi, tham ô thành phong trào! Bên ngoài kinh thành thì các vị hoàng thúc của trẫm nuôi binh quyền riêng, có thể khởi binh tạo phản bất cứ lúc nào! Xa hơn kia, các đại hoàng triều cũng đang lăm le bờ cõi, tập trung binh lực ở biên giới sẵn sàng tiến vào Trung Nguyên mọi lúc! Ngay cả trong giang hồ cũng không quá ổn định, người có dã tâm thích gây sóng gió…”

“Ôi, có thể đoán được trong tương lai không xa nữa, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn! Để khiến đám quần thần và các vị hoàng thúc, cùng các hoàng đế nước khác lơ là, trẫm không thể không giả thành một hôn quân, lén lút tích lũy sức mạnh!”

Nữ đế lại thở dài một tiếng: “Nhưng muốn phát triển thế lực thuộc về trẫm không chỉ cần thời gian mà còn cần rất nhiều tiền của! Trẫm quá thiếu tiền, kho riêng rỗng tuếch, muốn dùng tiền của quốc khố nhưng số tiền đó không biết đang bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, nếu sử dụng chắc chắn sẽ bại lộ ý đồ của trẫm, khiến người khác cảnh giác!”

“Mà trước mắt đã có một con đường moi tiền rất tốt!” Trong giọng nói của nữ đế mang theo chút mừng rỡ: “Đó chính là chuyển tiền mà Lâm Bắc Phàm tham ô được vào tay trẫm! Sau khi trẫm có tiền có thể phát triển thế lực thuộc riêng về mình, ứng phó với nguy cơ lớn trong tương lai!”

“Bệ hạ, đây quả thật là một cách hay! Nhưng muốn lấy được tiền từ tay hắn lại là một nan đề! Nếu dùng biện pháp mạnh có khả năng sẽ dẫn tới hậu quả không thể kiểm soát được!”

“Vậy mới phải nhờ Thanh Hoàn tỷ tỷ ngươi, trẫm tin ngươi nhất định có thể làm được.” Nữ đế nháy mắt một cách tinh nghịch: “Trẫm chỉ có một yêu cầu là đừng làm lộ thân phận của trẫm! Dù sao chuyện này cũng không vẻ vang gì cho cam, hơn nữa trẫm bí mật phát triển thế lực, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt!”

“Vậy lại hơi khó làm, nhưng ta sẽ cố hết sức nghĩ cách xem sao!”

“Cảm ơn Thanh Hoàn tỷ tỷ!”

Bóng trắng dần biến mất!

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm ra ngoài tảo triều từ rất sớm.

Đến trưa Đại Lực khiêng hai rương to vào trong phòng Lâm Bắc Phàm.

Một cảnh này vừa vặn bị Lý Sư Sư nhìn thấy vì thế nàng tò mò hỏi “Đại Lực, ngươi đang làm gì vậy?”

Đại Lực cúi đầu cung kính đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, sáng nay khi thiếu gia ra ngoài đã đưa cho ta ngân phiếu trị giá mười vạn, kêu ta tới tiền trang đổi mười vạn lượng về! Trong này đựng mười vạn lượng bạc!”



“Mười vạn lượng bạc…” Ánh mắt của Lý Sư Sư hoảng hốt.

Lúc này Đại Lực đã chuyển hàng xong, đóng cửa phòng lại.

“Thiếu nãi nãi, không có chuyện gì thì ta đi làm việc trước đây!”

“Ừm, đi đi!”

Sau khi Đại Lực đi rồi, Lý Sư Sư chậm rãi bước qua đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Bắc Phàm, còn mở hai rương to đặt ngay đầu giường ra, lập tức bị ánh bạc rực rỡ bên trong chiếu lòa mắt.

“Mười vạn lượng thật này!” Ánh mắt của nàng phức tạp, vừa đau lòng vừa thất vọng lại vừa khó hiểu…

Buổi tối khi Lâm Bắc Phàm về nhà ăn cơm phát hiện ra sắc mặt của Lý Sư Sư quá bất thường, có chút tiều tụy, ăn cơm không vô, vì thế hắn quan tâm hỏi: “Sao thế, thấy trong người khó chịu sao?”

Lý Sư Sư nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Ừm, có khả năng là trời trở lạnh khiến cơ thể không thoải mái cho lắm, cảm ơn đại nhân đã quan tâm!”

“Có cần mời một đại phu tới khám cho ngươi không?”

“Không cần đâu, không phải vấn đề đáng quan ngại gì, ngủ một giấc chắc không sao!”

“Được, dùng cơm xong nhanh về phòng nghỉ ngơi đi!”

Cuộc đối thoại của hai người rất ít, dường như đều có tâm sự riêng.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lý Sư Sư về phòng nghỉ ngơi.

Mà Lâm Bắc Phàm cũng về phòng ngủ của mình mở hai rương lớn đựng đầy bạc ra, sau đó duỗi tay bóp vụn từng đĩnh bạc một.



Vào đêm khuya thanh vắng, hắn lại thay đồ đi đêm, cầm bạc vụn lén lút ra ngoài tán tài.

Mà hắn rời đi chưa được bao lâu lại có một bóng người duyên dáng xuất hiện trước cửa phòng hắn.

Nàng gõ cửa lại gọi vài tiếng, phát hiện không có người đáp, kết quả vừa dùng lực đã đẩy được cửa ra, lại thấy bên trong không có một bóng người nào.

Hai rương to đựng bạc mở toang, nhưng bên trong chẳng còn một đĩnh bạc nào hết.

“Đại nhân đi đâu rồi? Còn cả số ngân lượng kia nữa….”

Lý Sư Sư cảm thấy mình như lạc trong một đám sương mù bạt ngàn. Lâm Bắc Phàm trở nên càng lúc càng thần bí trong cảm nhận của nàng.

Chưa đến một tiếng đồng hồ sau, Lâm Bắc Phàm đã tán tài xong và trở về nhà, nhưng vừa đến cửa phòng đã nhạy bén phát hiện ra bên trong có thêm một người nữa đang ngồi trên giường mình.

Hắn vô cùng cảnh giác, lập tức đá cửa lao vào: “Ai?”

Động tác tay không chậm, nhanh chóng vồ lấy cổ họng đối phương. Nhưng lúc này hắn đã nhận ra người trước mắt lại vội rụt tay về.

“Sư Sư, sao lại là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”

“Đại nhân, Sư Sư vẫn luôn đợi ngươi!”

Lý Sư Sư đứng dậy khỏi giường nhìn người bịt mặt màu đen trước mặt này, dũng cảm bước tới.

Nàng giơ bàn tay hơi run rẩy kéo khăn che mặt của đối phương, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lúc này, đột nhiên nước mắt nàng đua nhau tràn ra, lại bật cười đầy kích động: “Đại nhân, biết ngay là ngươi mà! Ngươi chính là Dạ Hiệp đúng không? Ngươi chính là Dạ Hiệp trọng nghĩa khinh tài gần đây, Sư Sư nói không sai chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK