Mục lục
Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người trẻ tuổi này đứng lại sau đó quay đầu bước trở về.

Một thanh niên trong số đó thoạt nhìn khá uy thế, có lẽ là tên cầm đầu nhóm nghi ngờ hỏi: “Ngươi gọi ta sao?”

“Không sai, bản quan gọi ngươi đấy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Ngươi gọi ta có chuyện gì? Nhìn ngươi có vẻ hơi lạ mặt, mới tới sao?”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc đáp: “Quốc Tử Giám có yêu cầu kỷ luật nghiêm khắc, chưa có sự cho phép mà đến muộn về sớm đều là vi phạm quy tắc trường học, phải bị xử phạt nặng! Mà bây giờ các ngươi đều tới muộn hết, ngươi đã biết sai chưa?”

Đối phương cười lạnh một tiếng, đáp với vẻ vô cùng ngạo mạn: “Vậy thì đã sao? Cho dù ngươi biết thì đã sao? Ta làm như vậy không phải chỉ một hai lần thôi đâu, ngươi quản ta? Ngươi có tư cách gì mà quản ta? Ha ha!”

Những người khác cũng bật cười vô cùng khoa trương.

“Đương nhiên ta có tư cách, ngươi biết ta là ai không?”

Người trẻ tuổi à một tiếng, đáp với vẻ cực kỳ khinh miệt: “Ta quan tâm ngươi là ai chắc! Dù sao chức quan của ngươi có lớn đến đâu cũng lớn bằng cha ta không? Mau cút ra cho ta, bằng không ta sẽ cho ngươi biết mặt!”

Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Vậy mà lại dám sỉ nhục mệnh quan triều đình!”

“Ta sỉ nhục ngươi đấy thì đã làm sao, ta còn ra tay đánh ngươi nữa cơ!” Nói xong hắn ta vung tay tát lên mặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm duỗi tay chặn nhẹ một cái, sau đó trở tay vả một phát vào mặt đối phương.

“Bốp!”

Cái tát vô cùng kêu!

Đối phương bị đánh hoa mắt chóng mặt, quay hai vòng mới đứng vững được, mặt đã sưng vù lên.

Hắn ta ôm bản mặt sưng vù, tức run cả người, đôi mắt phun lửa: “Ngươi dám đánh ta!”

Lâm Bắc Phàm phẩy tay, khinh thường đáp: “Tại sao bản quan không dám?”

Người trẻ tuổi càng giận dữ hơn: “Ngươi biết cha ta là ai không?”

Lâm Bắc Phàm vô cùng hống hách: “Ta quan tâm cha ngươi là ai đấy!”

Người trẻ tuổi tức xỉu ngang xỉu dọc!

Quá khoa trương rồi!

Hắn ta đã từng gặp ai tự đại như vậy bao giờ? Đã từng nuốt cục tức như vậy bao giờ chưa?

Lúc này hắn ta không hề do dự mà phất tay một cái, lớn tiếng nói: “Lên đánh chết thằng khốn này cho ta!”



“Rõ, thưa Cao thiếu gia!” Một đám người vung nắm đấm vùn vụt lao tới.

Thủ vệ bên cạnh không thể làm ngơ được nữa, đồng loạt ra tay ngăn cản.

“Các vị thiếu gia xin bớt giận!”

“Hắn chính là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, không thể đánh được đâu!”



Người trẻ tuổi trước đó nổi giận gầm lên: “Ta mặc kệ hắn là ai, đánh chết ta chịu, mau đập chết hắn cho ta!”

Lâm Bắc Phàm vung tay: “Khỏi cần cản, để bọn chúng lên!”

“Giết!” Bọn họ đột phá vòng vây lao tới.

Sau đó còn chưa đến một phút tất cả đã nằm đo đất, đau đớn rên rỉ.

Lâm Bắc Phàm phủi tay, cười vô cùng khinh thường: “Không có chút bản lĩnh thì đừng học người khá đánh nhau làm gì!”

Nói xong, hắn mỉm cười đi về phía người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi sợ vãi tè, vừa lùi lại vừa lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết ta chính là Cao Thiên Vũ, cha ta chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu! Nếu ngươi dám đánh ta, ngươi sẽ bị cha ta trừng trị!”

Trong lòng Lâm Bắc Phàm tràn đầy sự coi thường.

Ngay cả tiền của nữ đế mà ta còn dám cuỗm, còn sợ một thượng thư chắc?

Lúc này hắn đã đi tới trước mặt người trẻ tuổi, đột nhiên đá một cước.

“Ngươi định làm gì? Đừng làm loạn! Au…”

Đối phương khuỵu xuống, quỳ rạp trên đất giống như một con chó.

“Bây gờ, bản quan phải chấp hành quy định của trường!”

Lâm Bắc Phàm phán quyết một cách lạnh lùng và vô tình: “Dựa theo quy định của Quốc Tử Giám thường xuyên đến muộn về sớm phạt một trăm trượng!”

“Bất kính với thầy, sỉ nhục mệnh quan triều đình, phạt trăm trượng!”

“Tập trung người đánh hội đồng mệnh quan triều đình, tình hình vô cùng nghiêm trọng, tội tăng một bậc, đánh hai trăm trượng!”

“Cho nên tổng cộng là bốn trăm trượng!”

“Bây giờ lấy gậy ra cho bản quan!”



Người trẻ tuổi gần như sợ xỉu!

Đánh một cái đã lấy mạng hắn ta rồi, giờ còn đánh đến bốn trăm cái, hắn ta còn sống được không?

Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng sợ hãi kêu: “Dừng tay! Đại nhân, ta biết sai rồi, xin hãy cho ta một cơ hội sửa sai, lần sau ta không dám nữa đâu!”

“Được! Bản quan xưa nay tốt bụng, cho ngươi một cơ hội!’ Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Đối phương mừng rỡ, đang cân nhắc xem nên báo thù thế nào thì Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: “Một nghìn lượng miễn đánh một cái!”

Người trẻ tuổi tức đến mức mặt mày xanh lét!

Một nghìn lượng mới miễn đánh một cái?

Vậy bốn trăm trượng chẳng phải đòi đến bốn mươi vạn lượng của hắn ta hay sao?

Hắn ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy?

Lại còn nói mình tốt bụng, rõ ràng lòng dạ rất đen tối thì có!

“Có thể bớt chút được không? Ta không có nhiều ngân lượng như vậy!” Người trẻ tuổi hỏi với vẻ mong đợi.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười lắc đầu: “Không thể! Hoặc là mất tiền, hoặc là mất mạng, ngươi tự chọn đi!”

Người trẻ tuổi cắn răng, móc mấy chục tờ ngân phiếu cộng thêm một ít châu báu nhỏ từ trong túi ra, nói: “Ở đây tổng cộng được hai mươi vạn lượng! Những châu báu này trị giá năm vạn lượng! Đều cho ngươi hết!”

Lâm Bắc Phàm vui vẻ nhận lấy: “Không tồi, có thể miễn hai trăm năm mươi trượng!”

Người trẻ tuổi nói với mấy tên đang rên rỉ khác: “Các ngươi mau móc hết tiền trong tay ra cho ta!”

“Rõ, thưa Cao thiếu gia!”

Bọn họ nhao nhao móc tiền ra, tập trung lại đặt vào tay Lâm Bắc Phàm.

Người trẻ tuổi mừng rỡ hỏi: “Bây giờ được bốn mươi vạn lượng rồi, ta không cần chịu đòn nữa phải không?”

Lâm Bắc Phàm rút một tờ ngân lượng trị giá một nghìn lượng ra đặt trong tay đối phương.

Người trẻ tuổi sững sờ: “Ngươi có ý gì?”

“Vì ta vẫn không nhịn được mà muốn đánh ngươi!”

Lâm Bắc Phàm cười hô hố, cầm cây gậy còn thô hơn bắp đùi dùng sức vung xuống.

“Á!” Một tiếng kêu thảm vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK