Mục lục
Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này chứng tỏ đối phương đã nhìn chằm chằm vào hắn từ lâu rồi, hơn nữa vốn tới đây là để giết hắn, chỉ là một đường theo đuôi nhìn thấy chuyện hắn làm vì người dân cho nên mới không ra tay!

Thẳng cho đến tận bây giờ vậy mà mạng mình vẫn luôn treo lơ lửng bên rìa bờ vực!

Thật đáng sợ quá!

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Ta vốn tên là Bạch Thanh Hoàn nhưng người giang hồ gọi ta là… Bạch Quan m!” Bóng trắng trước mặt mở miệng đáp.

Trên người nàng như có một tầng sương mù trắng bao phủ, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của nàng nhưng xét từ dáng người thướt tha của đối phương chắc chắn cũng là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.

“Bạch Quan m!” Lý Sư Sư ở trong lòng Lâm Bắc Phàm chợt hô lên một tiếng kinh ngạc.

“Ngươi biết sao?” Lâm Bắc Phàm cúi đầu hỏi.

Lý Sư Sư gật đầu với vẻ kích động: “Biết chứ! Phu quân, không cần sợ đâu, nàng ấy là một người tốt!”

Lâm Bắc Phàm buông Lý Sư Sư ra, nàng nhìn bóng trắng trước mặt mà hào hứng hỏi: “Bạch Quan Âm là một nữ hiệp xuất hiện từ mười năm trước! Không ai biết rõ dung mạo và lai lịch của nàng ta nhưng võ công của nàng ta lại sâu không lường được, như thần lại như ma! Mỗi lần xuất hiện đều chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng, lơ lửng bay tới rồi lại bay bổng lướt đi, trông cứ như tiên nhân ấy!”

“Bạch Quan Âm thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng thần bí, nhưng mỗi lần xuất hiện chắc chắn đều mang tới gió tanh mưa máu! Trên có tham quan trong triều, dưới có đại ma đầu giang hồ, tất cả đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta!”

“Điều khiến người khen ngợi nhất là nàng ta từng giết ba ma đầu Tông Sư gây rối thiên hạ, băng qua ba nghìn dặm đường, vượt qua ba hoàng triều, tự tay giết chết đối phương! Trận chiến này cũng khiến nàng ta uy chấn thiên hạ!”

Lâm Bắc Phàm giật nảy mình.

Ngay cả Tông Sư còn chết đến ba người trong tay đối phương, chẳng trách lại đáng sợ như thế!

Một Tiên Thiên nhỏ như mình không trêu vào được đâu!

“Còn vài sự tích không thể nói chi tiết được nữa! Đối phương còn thường xuyên chia tiền tài mà đám cẩu quan vơ vét được cho dân chúng bình thường! Bởi vì lớn lên vừa đẹp vừa như tiên lại có lòng dạ Bồ Tát cho nên được người gọi là… Bạch Quan m!”

“Chỉ là vài năm gần đây mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn có thể gặp được nàng ta!”



Lý Sư Sư kích động hỏi: “Ngươi thật sự là Bạch Quan Âm sao?”

“Thật trăm phần trăm!” Bóng trắng thản nhiên đáp.

“Tại sao mấy năm nay tham quan ô lại hoành hành khắp nơi lại không thấy ngươi ra tay?”

Đối phương thở dài một tiếng: “Vì sau này ta gặp được một đứa trẻ, nàng ấy rất thông minh, rất cơ trí! Nàng ấy nói với ta tham quan không thể giết hết được, mà ma đầu cũng trừ mãi không hết! Chí cần mảnh đất nuôi dưỡng tham quan và ma đầu không thay đổi vậy tham quan giết rồi vẫn sẽ có, ma đầu giết rồi vẫn sẽ mọc ra, phải giết đến bao giờ mới hết?”

“Ta nhìn thấy được chứng tật ngoan cố của xã hội từ trên người nàng ấy, đồng thời cũng nhìn thấy được hy vọng, cho nên ta mới dừng tay, ở lại bên cạnh bảo vệ nàng ấy, nhìn nàng ấy thay đổi… thế giới dơ bẩn này thế nào!”

Hai người Lâm Bắc Phàm nghe ra được sự bất đắc dĩ cùng cực trong giọng nói của nàng.

Giết người xấu quá nhiều, đến mức chính bản thân mình cũng tràn đầy sự tuyệt vọng với xã hội. Ngay cả khi sở hữu một thân võ công có một không hai trong thiên hạ cũng làm được gì?

“Cho nên dự định ban đầu của ngươi là tới giết ta đúng không?” Lâm Bắc Phàm hậm hực bảo.

“Ngươi nói xem?” Ánh mắt của đối phương liếc qua đó.

Tuy rằng không nhìn rõ gương mặt nàng nhưng Lâm Bắc Phàm lại cảm thấy nàng đang cười như có như không.

“Bạch Quan m, phu quân của ta là vị quan tốt số một thiên hạ, đừng hại hắn!” Lý Sư Sư chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Bóng trắng cũng chính là Bạch Thanh Hoàn nói: “Hiển nhiên hắn là một vị quan tốt, bằng không ta đã giết hắn từ lâu rồi, nào còn giữ lại hắn cho đến giờ? Có điều, cách hắn làm quan thanh liêm thật sự khiến ta được mở mang tầm mắt đấy!”

“Tình thế ép buộc thôi!” Lâm Bắc Phàm bực mình lắm.

“Ta hiểu! Làm tham quan phải gian nhưng làm quan thanh liêm càng phải gian hơn, bằng không làm sao đấu lại được tham quan? Đúng chứ?” Đối phương cười như không cười.

“Ừm!” Lâm Bắc Phàm da mặt dày gật đầu.

Không ngờ lời tối đó mình với Sư Sư đã bị nàng ta nghe được!



Tối hôm đó còn xảy ra một vài chuyện không thể miêu tả nữa…

Đối phương sẽ không ở bên cạnh nhìn trộm đấy chứ?

Cũng may ngươi là nữ đấy!

Nếu ngươi là nam ta sẽ lập tức liều mạng với ngươi ngay!

Lý Sư Sư cũng yên tâm hơn rồi.

“Về số tiền trong tay ngươi, nếu không có chỗ dùng hay là giao cho ta được không?” Bạch Thanh Hoàn nói với Lâm Bắc Phàm.

“Ngươi tính mang đi giúp đỡ người nghèo sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Không! Cách này đúng là cách tầm thường nhất, giúp được nhất thời chứ không giúp được cả đời! Chỉ cần xã hội hoàn toàn không thay đổi vậy vẫn sẽ còn nghèo khó, còn bất công, dân chúng vẫn sẽ khổ cực lầm than như cũ! Cho nên ta muốn dùng nó để làm một chuyện lớn. Một khi chuyện này hoàn thành toàn bộ hoàng triều đều sẽ xuất hiện sự thay đổi long trời lở đất!”

Khi nói đến đây trong mắt Bạch Thanh Hoàn ánh lên tia sáng.

“Được! Cho ngươi hết đấy!” Lâm Bắc Phàm không hề đắn đo chút nào đẩy hết toàn bộ bạc vụn và cả ngân phiếu trong rương về phía nàng.

Bạch Thanh Hoàn sững sờ: “Ngươi không hỏi rõ ràng đã cho ta rồi sao?”

“Lười hỏi! Hỏi lắm lại rước vạ vào thân!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Một cường giả có tu vi cao thâm như ngươi hoàn toàn không cần thiết phải nói chuyện với một nhân vật nhỏ như ta, cũng không cần có sự đồng ý của ta mà vẫn có thể mang tiền đi! Mà bây giờ ngươi đứng đây hỏi chứng minh ngươi là một người có nguyên tắc và có giới hạn!”

“Hơn nữa, thông qua cuộc đối thoại vừa rồi ta phát hiện ra việc chúng ta làm chắc hẳn giống nhau, chỉ là phương pháp có khả năng hơi khác nhau mà thôi! Nếu đã như vậy ngươi cần gì phải rối rắm mấy chuyện nhỏ này nữa?”

Bạch Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào Lâm Bắc Phàm rồi cười đáp: “Thật là một người thông minh, chẳng trách có thể thi đỗ trạng nguyên!”

“Ngoài ra, sau này số tiền mà ta tham ô được đều có thể giao hết cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lại nói tiếp: “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện!”

“Chuyện gì cứ nói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK