Mục lục
Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đó vừa liếc qua đã trông thấy đám người Lâm Bắc Phàm, không nhịn được mà bị thu hút.

Người nam anh tuấn siêu phàm, người nữ xinh đẹp rung động lòng người.

Ba người đang ngồi trên mặt đất kia vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu ngon, trò chuyện tâm tình trông rất thoải mái tự tại.

Nữ tử kia nói: "Sư đệ, phía trước có người! Chúng ta tới đó hỏi đường đi!"

Nam tử đáp: "Vâng thưa sư tỷ!"

Lâm Bắc Phàm cũng để ý tới hai người này, vừa nhìn là biết bọn họ là người giang hồ.

Trong đó, người nam khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ đồ màu lam trông rất phóng khoáng, sau lưng đeo một thanh kiếm.

Người nữ khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, mái tóc màu đen nhẹ bay theo gió, mặc một bộ đồ đan xen giữa màu tím và trắng, trông rất hiên ngang mạnh mẽ!

Thực sự mà nói đây không phải lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm nhìn thấy người giang hồ, nhưng hắn chưa từng gặp ai giống hai người này, toàn thân tràn ngập cảm giác thiếu niên nghĩa hiệp, có lẽ là xuất thân từ danh môn.

Khi ấy, bọn họ đã kịp cưỡi ngựa đến trước mặt nhóm người Lâm Bắc Phàm.

Nữ tử mặc đồ màu tím chắp tay nói: "Chào ba vị! Hai tỷ đệ bọn ta từ Ký Bắc muốn đi tới kinh thành, nhưng vì không rõ đường nên tới đây để hỏi thăm, mong các vị chỉ giúp! Bọn ta vô cùng biết ơn!"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Kinh thành cách nơi này cũng không xa cho lắm, cũng gần đến rồi đấy! Nếu đã gặp nhau tức là có duyên, chỗ này của ta có rượu ngon muốn mời hai vị uống một chén, không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không?"

"Chuyện này..." Nữ tử hơi do dự.

"Sư tỷ, chúng ta đã đi nửa ngày đường rồi, ngươi không mệt thì ngựa cũng mệt, chúng ta cứ dứt khoát nghỉ ngơi một lát đi!"

Người nữ quay đầu lại thì thấy sư đệ đang ngây người ngắm dung mạo xinh đẹp của hai nữ tử kia.

Nàng không còn cách nào khác, đành thở dài.

Vậy mà hắn ta còn nói là nghỉ ngơi, rõ ràng là có dụng ý khác mà!

Nhưng dù sao nàng cũng đã thấm mệt rồi.

Nữ tử mặc đồ màu tím đành chắp tay cười nói: "Làm phiền rồi!"

"Mời!" Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Hai người xuống ngựa, buộc chặt ở một góc rồi tới chỗ Lâm Bắc Phàm ngồi xuống.

Lâm Bắc Phàm rót cho bọn họ một chén rượu: "Mời!"

Hai người nhận chén, uống một hơi cạn sạch rồi lớn tiếng khen: "Rượu ngon!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tất nhiên là phải ngon rồi! Rượu ngon mới xứng với anh hùng!"

Hai người nọ không kìm được mà lộ ra ý cười trên mặt.

Sau đó, hai bên bắt đầu trò chuyện.

Giao lưu một lúc mới biết người nam tên là Quách Thiếu Soái, người nữ tên là Mạc Như Sương, đến từ Thiết Kiếm Môn ở Ký Bắc, tới kinh thành làm vài chuyện.

Lâm Bắc Phàm cũng rất biết điều, giới thiệu bản thân tên là Lâm Bắc Phàm, là một kẻ đẹp trai bình thường không có gì nổi bật.

Hai người nọ chỉ cảm thấy cái tên này khá quen nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

"Từ trước tới nay, tại hạ vốn rất thích chuyện giang hồ vì vậy vừa gặp hai vị đây, ta đã muốn mời hai vị tới ngồi chung! Hai vị có thể kể cho tại hạ nghe vài chuyện thú vị trong chốn giang hồ được không?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

Đây chính là mục đích hắn giữ hai người này lại, chỉ đơn giản là tò mò chuyện trên giang hồ mà thôi.

"Lâm công tử, ngươi cảm thấy thế nào là giang hồ?" Mạc Như Sương cười hỏi.

"Ở đâu có người ở đó có giang hồ!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.

"Ở đâu có người ở đó có giang hồ..." Ánh mắt của Mạc Như Sương sáng lên: "Nói hay lắm! Lâm công tử, lời ngươi nói thật sâu sắc!"

"Không không không... ta cảm thấy giang hồ là nơi hào khí oai hùng, ghi danh tên tuổi! Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì có thể dựa vào thanh kiếm trong tay ngăn cản những chuyện bất bình trong thiên hạ, giết hết người xấu trên đời này!" Quách Thiếu Soái kích động nói.

Nói rồi, hắn ta không nhịn được mà liếc nhìn hai nữ tử bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía Lâm Bắc Phàm, lại chẳng hề nhìn hắn ta lấy một lần khiến hắn ta rất thất vọng.

Trong lòng hắn ta không khỏi ghen tị, chẳng phải chỉ là hơi đẹp trai một chút thôi sao?

Đẹp trai thì ăn thay cơm được chắc?

Lâm Bắc Phàm cười nhạt: "Quách thiếu hiệp, ngươi còn trẻ tuổi nên mới chỉ nhìn thấy mặt tốt của giang hồ, chứ chưa nhìn thấy xương trắng chất đầy bên dưới giang hồ ấy! Đợi tới khi ngươi hiểu được thì tóc đã bạc trắng cả rồi! Vậy nên ta nói… Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!”

Đôi mắt của những nữ tử có mặt ở đây đều sáng lên.

"Thơ rất hay! Thật có tài văn chương!"

Quách Thiếu Soái lại ghen tị.

Có gì đặc biệt đâu chứ?

Chẳng phải chỉ là giỏi văn thơ hơn ta một chút thôi hay sao?

Thứ này có thể dùng để kiếm cơm ăn chắc?

"Lâm công tử, ngươi cũng rất trẻ tuổi, sao có thể hiểu được điều sâu sắc đến vậy?" Mạc Như Sương quay sang nhìn Lâm Bắc Phàm và cười hỏi.

"Hiểu rõ thế sự cũng là một môn học vấn, quen thuộc thấu hiểu nhân tình cũng thành văn chương! Đọc sách nhiều thì cũng hiểu được nhiều đạo lý hơn, không có gì lạ cả!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp.

Mạc Như Sương cảm thán: "Nói hay lắm! Nếu ai cũng thấu đáo như Lâm công tử thì những cuộc phân tranh trên giang hồ sẽ giảm đi rất nhiều! Chỉ tiếc là có rất nhiều người đến khi chết đi cũng chẳng thể hiểu được điều này! Biết đến khi nào chốn giang hồ mới có thể yên bình được đây?"

"Chỉ cần có người thì giang hồ sẽ chẳng bao giờ yên bình được cả!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Ta cho rằng, muốn kết thúc phân tranh trên giang hồ thì phải dựa vào thực lực của chính mình, dựa vào sức mạnh của nắm đấm! Chỉ cần có đủ sức mạnh, có nắm đấm vững chắc thì không ai dám không phục ngươi! Ai không phục thì đánh tới khi phục mới thôi!" Quách Thiếu Soái lại không nhịn được mà nhảy ra, nói trong sự kích động.

"Núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn, phải thế nào thì mới được coi là mạnh nhất đây?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Ta không biết nhưng ta đang cố gắng hướng về phương diện này! Trong tương lai không xa, ta sẽ kết thúc sự hỗn loạn của giang hồ hiện nay!"

"Khẩu khí không nhỏ đấy, ngươi mạnh lắm sao?"

"Tất nhiên là ta mạnh rồi! Năm nay ta mới mười bảy tuổi nhưng đã tu luyện đến Bát phẩm đỉnh phong rồi! Trước năm hai mươi tuổi có thể sẽ đạt tới Thất phẩm! Trước năm hai mươi lăm tuổi có thể sẽ đạt tới Tiên Thiên! Trong tương lai, ta sẽ tu luyện tới Tông Sư cảnh!"

Nói rồi, hắn ta ngẩng đầu thẳng lưng một cách kiêu ngạo và tràn đầy tự tin.

Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa gật đầu, bất ngờ vung tay ra quyền.

Quách Thiếu Soái không kịp phản ứng bị đánh bay ra ngoài, mắt nổ đom đóm.

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn hắn ta: "Xem ra ngươi vẫn chưa đủ mạnh đâu, chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi đi!"

Quách Thiếu Soái: "Phụt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK