“Cô dám nói cô chán ghét tôi?” đột nhiên ánh mắt hắn dâng lên một trận đau đớn, đây là lần đầu tiên một người phụ nữ thẳng thắn nói ra là chán ghét hắn.
“Đúng vậy tôi vô cùng chán ghét anh, hơn nữa còn chán ghét cả nhà các người, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn mặt anh cùng cả nhà các người.” Tất cả mọi tức giận cùng ủy khuất của Ân Tịch không phát tác trước mặt Thân Tử Kiều mà là trước mặt người đàn ông này, loại giận giữ muốn bạo phát này làm chính cô cũng cảm thấy khó hiểu, không biết nguyên nhân là gì.
“Cô có thể chán ghét tôi nhưng đừng có đụng đến người nhà của tôi, đừng tưởng rằng cô có nhan sắc là có thể làm bừa.” Tay hắn lại lần nữa xiết chặt, so với lúc trước càng mạnh tay hơn, miệng cũng không ngừng nói: “Cho cô mặt mũi thì sau này nhớ phải mỉm cười, chứ không phải là cố tình gây sự.”
“Tôi chính là ghét cay ghét đắng Thân gia nhà các người, tôi tuyệt đối cũng không bao giờ trở thành người của Thân gia các người.” Ân Tịch kiên cường cắn môi, lại lần nữa đem ủy khuất áp chế trong lòng.
Người đàn bà chết tiệt, tại sao tâm trạng cô lại có vẻ thống khổ như vậy, nguyên nhân là cái gì, sao lại liên quan đến Thân gia bọn họ chứ: “Thân gia chúng tôi có người đắc tội cô?” Hắn cau mày hỏi, đôi mắt sắc bén tựa như muốn nhìn thấu vào tâm tư của cô.
“Chuyện này không kiên quan đến anh, buông tay!” Ân Tịch cố sức muốn rút tay lại, thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, mà hắn lại cố chết không buông.
“Cô mắng Thân gia chúng tôi, lại nói không liên quan đến tôi, cô phải nói rõ với tôi, rốt cục là có chuyện gì?” Thân Tử Duệ càng thêm cứng đầu, so với sự bá đạo vốn có của hắn thì càng không thể nói lý.
“Anh. . .” Đôi mắt xinh đẹp của Ân Tịch càng trừng lớn, càng khó có thể giải thích.
“Cô không nói rõ đừng mơ tôi buông tay.” Hắn không muốn buông, hắn chỉ có thể dùng loại già mồm át lý lẽ mới có thể lưu cô ở lại bên cạnh hắn thêm một chút nữa.
“Anh nhìn gì, anh xuất hiện tại nơi mà tôi vô cùng chán ghét lại lúc nào cũng hung hăng bá đạo như vậy, vĩnh viễn không chịu hỏi một chút người khác có nguyện ý hay không cũng áp đặt bắt người khác phải tuân theo, Thân gia các người đều là như vậy.” Cảm xúc của Ân Tịch vô cùng kích động, cô hận Thân Tử Kiều cũng hận Thân Tử Duệ.
Một kẻ dùng thủ đoạn vô liên sỉ để cưới cô, một kẻ dùng yêu cầu vô lý ép buộc cô, tựa hồ, cô cùng với Thân gia bọn họ mãi mãi dây dưa không dứt.
Cô nói chán ghét hắn, hắn thật sự đáng ghét như vậy sao?
“Tôi bá đạo vô lý, nhưng cô biết không, cô cũng luôn ngang bướng cứng đầu như vậy, cô cho là cô như vậy sẽ không làm cho người ta chán ghét cô sao?” Hắn thô bạo đáp lại, cô gái này, từa hồ mềm rắn đều không ăn.
“Nếu như tôi làm anh chán ghét như vậy, vậy anh có thể thả cho tôi đi rồi.” Cô khiêu khích nghênh đón ánh mắt hắn.
“Cô . . . .”
“Thế nào? Chẳng lẽ Thân đại thiếu gia lại thích dùng khuôn mặt vui vẻ để dán chặt vào cái mông lạnh lùng của kẻ khác sao?” Ngay cả những lời nói bất mãn nhất Ân tịch cũng đã nói ra.
“Cô . . . . .” Hắn bị Ân Tịch bức đến á khẩu không trả lời được, rõ ràng là cô đang khích tướng hắn, chính là mọi lời không hiểu vì sao đều bị ứ trong cổ họng.
Đột nhiên ánh mắt Thân Tử Duệ hiện lên một tia đau đớn nhìn cô, ngữ khí trở nên trầm thấp mà khó có thể kìm nén: “Có phải Thân Tử Kiều lại tìm cô gây phiền toái gì hay không?” Ánh mắt hắn sâu sắc bắt giữ được sự bất an cùng tâm tình rối rắm của cô.
Mắt Ân Tịch dâng lên một tầng hơi nước, lại cúi đầu cố gắng chớp mắt, muốn cho bản thân bình tĩnh lại, không bị những lời nói kia làm ảnh hưởng đến, đặc biệt là trước mắt người đàn ông này.
Sự trầm mặc, ánh mắt ưu thương lẩn tránh hắn của cô nhưng lại bắt mất tâm hồn hắn.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra?” Hiếm khi có ngữ khí thân thiết như vậy, đôi mắt ôn nhu, Ân Tịch tựa như quay về một năm kia, hắn cũng thân thiết như vậy, cũng là ánh mắt như vậy nhìn cô.
Chính là những chuyện này đã qua, bọn họ còn có thể trở về hay sao?
Không có Thân Tử Kiều, cô là bạn gái của Trữ Dịch, đó là người anh em tốt nhất của hắn. Mà không lâu nữa cô sẽ trở thành em dâu của hắn, cô vẫn nên gọi hắn một tiếng ‘anh cả’ đi . . . .
“Xin anh buông ra trước.” Thanh âm của cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Nếu tôi buông cô ra, cô không chút do dự mà rời khỏi đây.” Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, vĩnh viễn không để cho cô có một cái gì giữ cho riêng mình.
Ân Tịch còn chưa kịp nói gì đó. Một thanh âm lạnh lùng đã đánh vỡ tất thảy:
“Thân Tử Duệ, buông cô ấy ra.” Thanh âm này quen thuộc đến như vậy, lại khí thế như vậy.
Hai người đồng thời ngẩng mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Trữ Dịch mang theo lãnh ý, từ phía sau bọn họ đi tới.
Cánh tay Thân Tử Duệ chậm rãi buông lỏng ra, cậu ấy xuất hiện nói cho hắn biết, cô gái này đã có chủ.