“Cô tìm tôi sao?” Ân Tịch hỏi.
“Cô chính là Hứa Ân Tịch?” Cô gái chăm chú quan sát cô, so với trong ảnh bộ dạng của cô càng thêm thanh thuần mỹ lệ, ánh mắt có vẻ hờ hững lại có chút u buồn, nhưng mà sự trong sáng của nó mị hoặc đến mức ngay cả con gái cũng
phải ghen tỵ.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là . . . .”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi muốn giúp đỡ cô có thể ngẩng đầu lên mà vênh mặt trong giới giải trí.”
Trên mặt cô gái tràn đầy tự tin nói.
“Giúp tôi sao? Tôi lấy gì để tin tưởng cô chứ?” Ân Tịch khó hiểu hỏi.
“Tôi đến giúp cô có thể nổi danh, có thể cùng cô bàn mưu tính kế giành ngôi ảnh hậu.”
“Nhưng mà tôi không biết cô, hơn nữa tôi cũng có thể từ chối cô!” Ngoài miệng tuy rằng Ân Tịch từ chối nhưng mà trong lòng cô cũng không bài xích cô gái này, hơn nữa cô còn có một chút cảm tình với cô ấy, loại tình cảm này không thể nói nguyên nhân vì sao, mà chỉ có thể nói đó là một loại bản năng.
“Cô biết Trần Thuật sao?” Khi cô gái nhắc đến cái tên này, trong giọng nói của cô ta có một tia u buồn cùng tê tái.
“Tất nhiên là biết rồi, nhưng kể từ khi anh ấy đi Pháp chúng tôi đã bị mất liên lạc. Cô là bạn của anh ấy sao?” Ân Tịch nghe thấy cái tên Trần Thuật này trong mắt lộ ra tia kinh hỉ.
“Tôi là bạn tốt của anh ấy, hơn nữa tôi cũng vì anh ấy mới nguyện ý đến đây giúp cô, nếu không có anh ấy tôi cũng sẽ không thể biết cô đâu.”
“Vì anh ấy mà đến, vậy chắc cô biết hiện tại anh ấy đang ở đâu phải không, tôi cũng rất nhớ anh ấy, có một lần Trần Thuật nói chính anh ấy muốn trở thành nhà đạo diễn tài ba, muốn tôi là nữ chính đầu tiên của anh ấy, quả là trêu đùa, tôi nghĩ đến bây giờ chắc anh ấy đã quên từ lâu rồi.”
Ân Tịch vui vẻ mà nói về những ước định trước đây của cô cùng Trần Thuật, ngược lại đã quên mất cô gái bên cạnh, không để ý tới ánh mắt cô ta đã bắt đầu trở lên lạnh lẽo.
“Anh ấy là người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm sao có thể quên đi chuyện này chứ? Anh ấy nhớ đến từng câu từng chữ đã nói với cô, mục tiêu quan trọng nhất của anh ấy chính là giúp cô trở thành ảnh hậu danh giá sáng chói nhất.” Cô gái kia cẩn thận nói với cô, trong giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào.
” Tôi . . . Tôi không hiểu lắm ý tứ của cô, đến tột cùng là cô muốn nói gì với tôi?” Sau khi nghe được những lời này Ân Tịch có chút không thể ứng phó nếu như đây là nguyện vọng của hắn, tại sao hắn không tự mình đi thực hiện lấy?
“Anh ấy nhớ cô, nhưng là anh ấy vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, chẳng lẽ cô tuyệt đối không có nhớ đến anh ấy, không muốn biết tin về anh ấy sao?” Ánh mắt của cô lại nổi lên đau đớn, cô cực lực khắc chế tâm tình của bản thân.
“Tôi rất muốn biết. Không phải là Trần Thuật anh ấy đã xảy ra chuyện gì chứ, cô mau nói cho tôi biết đi. . .” Ân Tịch nghe ra được chút kỳ quái trong lời nói của cô gái này, lòng khẩn trương bắt lấy tay của cô ấy lắc lắc liên tục.
“3 năm trước đây anh ấy đã vĩnh viễn rời xa tôi, trong chuyến bay từ Pháp về thành phố K không may gặp sự cố, không một ai may mắn sống sót, trong đó có cả . . . Trần Thuật. . .” Nói đến đây thanh âm của cô đã trở nên nghẹn ngào tuy rằng ngoài mặt cô tỏ ra thản nhiên nhưng mà bản thân cô biết mình đau đến cỡ nào.
“Không thể nào, làm sao có thể như vậy chứ, anh ấy là người tốt, tại sao Trần Thuật lại có thể gặp chuyện không may chứ?” Ân Tịch lắc đầu kiên quyết không chịu chấp nhận đây là sự thật.
“Cô biết vì sao tôi đến tìm cô chứ?”
Ân Tịch nhìn cô ta không dám mở miệng, trực giác nói cho cô biết cô gái này cùng Trần Thuật nhất định có mối quan hệ không bình thường.
“Tôi tên là Hạ Vũ, từ nhỏ tôi đã thích anh ấy, nhưng anh ấy một mực chỉ coi tôi là em gái dù cho tôi có tình nguyện như thế nào ở bên anh ấy, đến một năm trước khi tôi thu dọn di vật của anh ấy tôi mới phát hiện ra một cuốn nhật ký của anh ấy, khi đó tôi mới biết có một người con gái mà anh ấy yêu, người đó chính là cô.”
Ân Tịch lặng lẽ nghe, tim cô không khỏi đau nhói lên, Trần Thuật là một chàng trai mạnh mẽ, cho đến bây giờ tất cả những việc mà anh ấy làm đều là vì cô, vì cô anh không ngại gian nan vất vả, nhưng mà cô lại thủy chung cho rằng anh chỉ coi cô như một đứa em gái để chăm sóc yêu thương.
“Nói thật tôi rất đố kỵ với cô, tại sao anh ấy có thể thích cô như vậy, nhưng mà tôi cũng rất hâm mộ cô, cô có thể khiến một người tuyệt vời như anh ấy yêu cô nhiều năm như vậy, cho thấy cô cũng không kém cỏi gì, tựa như tôi yêu anh ấy bao nhiêu năm nay, do đó tôi quyết định sẽ thành toàn nguyện ước của anh ấy, giúp cô có thể bước lên bục vinh quanh danh giá – ngôi vị ảnh hậu.”
Khi mà Hạ Vũ nói những lời này, giọng của cô vô cùng kiên định.
“Đó là nguyện vọng lớn nhất của Trần Thuật , bởi vậy tôi hy vọng cô không để cho tôi thất vọng cũng càng không nên để cho anh ấy thất vọng, tôi hy vọng ở trên trời anh ấy có thể nhìn thấy cô như anh ấy mong ước, tôi cũng sẽ tận lực giúp cô vô điều kiện.
“Không tôi sẽ không đáp ứng cô, giới giải trí quá phức tạp, tôi có thể thấy cô là cô gái trọng tình trọng nghĩa, cho nên tôi cũng không thể để cho cô phải vấy bẩn vì thế giới này.” Ân Tịch không nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ta.
“Bây giờ bên cạnh cô không có người hỗ trợ về kinh tế, cho dù trong giới chuyên nghiệp tôi chưa có tên tuổi nhưng mà tôi lại có năng lực, điều này cô không thể cự tuyệt vì tôi muốn cho Trần Thuật vui vẻ , coi như là tôi đang cầu xin cô được không?” Ánh mắt chân thành của cô ta khiến cho Ân Tịch đau xót.
“Ân Tịch !”
Hạ Vũ nhẹ nhàng hô lên một tiếng, mắt cô đã tràn ngập hơi nước.
Hai cô gái xa lạ lại có thể vì một người đàn ông mà đem sinh mạng gắn chặt với nhau.