“Không, . . . đừng! !” Cô khàn khàn gào thét, lại như trước không thể khiến cho động tác của hắn ngừng lại.
“Rõ ràng cô đang nói dối, thân thể của cô nói cho tôi biết, cô khát vọng tôi, cô muốn tôi.” Thanh âm tà ác của hắn tựa như là ác mộng, kích thích tất thảy của cô.
Nhìn thấy cô vẫn quật cường chống cự, Thân Tử Duệ không khỏi nổi cơn giận giữ, hắn chậm rãi tăng lực đạo của ngón tay trong thân thể Ân Tịch, đồng thời vẫn chăm chú quan sát từng biểu tình biến hóa trên khuôn mặt cô.
Hừ, hắn không tin cô có thể chống cự được bao lâu.
Đau đớn trong thân thể áp bách khiến cho Ân Tịch thống khổ cắn chặt miệng, không cho phép mình phát ra thanh âm, cũng huy động mọi sức lực mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô bướng bỉnh nói cho chính mình có như thế nào cũng không được đầu hàng hắn.
“Tốt lắm, cô vẫn còn có tâm tình để trừng mắt với tôi, vậy chứng minh tôi còn chưa đủ kích thích cô . . .” Thanh âm nhẹ nhàng mà chậm chạp của Thân Tử Duệ lại đối lập với ngón tay trong cơ thể cô của hắn, hắn bá đạo mà ác ma lại thêm một ngón tay trượt vào trong cơ thể cô, hắn phải khiến cho cô khuất phục trước mặt hắn . . .
Thân thể đột nhiên bị tập kích, khiến cho cô dùng sức cắn bờ vai của hắn, oán hận, cô hận người đàn ông này, hận hắn tra tấn cô, hận hắn lý trí, hận hắn bá đạo, hận hắn dã man . . .
Hắn dùng sức dùng cực nóng của mình chôn chặt vào cơ thể cô, mặc cho dấu răng cô càng ngày càng cắm sâu trên thân thể màu đồng của hắn.
Hắn không chút do dự liên tiếp tiến thẳng vào thân thể cô, cô chặt khít gắt gao vây quanh hắn khiến hắn gầm nhẹ ra tiếng.
Động tác cắn chặt bờ vai hắn của cô chậm rãi dừng lại, cô không thể ngăn cản người đàn ông này, mặc cho hắn một lần lại một lần tra tấn chính mình.
Ở thời khắc mà cô quyết định vứt bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý đón nhận yêu thương của Trữ Dịch, người đàn ông này lại xuất hiện, hắn phá hủy hết thảy tương lai của cô, không cho phép Trữ Dịch xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, cô lại lần nữa bán đứng chính mình.
Trừng phạt của hắn không vì cô buông tha không cắn hắn nữa mà đình chỉ, hắn nhìn thấy sự không chuyên tâm cùng căm hận trong mắt của cô, người đàn bà này, dám trước sự trừng phạt của hắn mà tư tưởng rơi vào hư vô.
Hắn không chút thương tiếc càng thêm dùng sức mà vọt vào cơ thể cô, hắn muốn trừng phạt cô không chuyên tâm, hắn muốn cô càng thêm thống khổ . . . .
Luật động hết thảy như có giai điệu, cô một lần lại một lần chìm nổi trong tra tấn của hắn . . . .
“Thân Tử Duệ, ngươi nhớ kỹ, ta hận ngươi, ta hận ngươi phá hủy cơ hội làm lại từ đầu của ta!” Ở thời khắc mà hắn rút ra khỏi cơ thể cô, thanh âm của cô tựa như từ đáy địa ngục vang lên khoảng không.
Tay hắn vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô, “Nếu cô có thể hận tôi, tôi hy vọng cô có thể hận tôi cả đời.”
“Ngươi là ma quỷ!”
“Đúng vậy, đối với cô, tôi tình nguyện trở thành ma quỷ.”
“Ngươi không xứng có được tình yêu, cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có được tình yêu.” Cô thề, cô nguyền rủa người đàn ông này.
“Vậy còn cô? Cô có tình yêu sao? Là thằng nào? Niềm vui mới hiện tại của cô là Trữ Dịch phải không?” Hắn tự tra tấn chính mình, hắn muốn biết cô gái này có yêu thương hắn hay không.
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, chúng tôi sẽ có tình yêu, ít nhất tôi thấy anh ấy hơn bất kỳ ai.” Cô quật cường không chịu thừa nhận sợ hãi của mình trước mặt hắn, không dám thừa nhận bất an của mình.
“Nếu hắn biết tất thảy những điều này, cô cho là hắn còn có thể yêu cô sao? Nữ nhân thật là khờ dại.” thanh âm của hắn bắt đầu chuyển thành phẫn nộ khi nháy mắt kia hắn nghe được cô nói cô yêu Trữ Dịch.
“Cút . . . . Ta không bao giờ . . . . Muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Thanh âm của cô tràn đầy mệt mỏi cũng tràn đầy thống khổ.
Thậm chí hắn muốn đến ôm cô vào lòng, nói cho cô biết, hắn chán ghét cô nhắc đến người đàn ông khác, chính là tôn nghiêm kiêu ngạo không cho phép hắn trầm luân trước mặt cô gái này, hắn chỉ có thể nói cô cũng chỉ là quần áo, thích thì mặc hai ngày, không thích ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.
Hắn đòi lại cô thiếu hắn một đêm, đồng thời hắn cũng dùng phương thức tàn bạo nhất bóp nát tự tôn của cô, bóp nát một tia hy vọng sống sót nhỏ nhoi của cô.
Một nơi khác ở thành phố K, một cô gái nhu nhược có mái tóc quăn thật dài, khôn mặt xinh đẹp trắng nõn khiến cho ngườita bị mê hoặc, chính là thân thể cô có chút gầy yếu.
Thành phố K đang chờ đợi cô trở thành cô gái trong kỳ tích, hoặc là vật hy sinh.
Cô ôn nhu gọi anh “Anh hai.”
Người hầu tiếp nhận hành lý trong tay cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Đã trở lại rồi? Tại sao không báo cho anh hai một tiếng, ba mẹ có khỏe không?”
“Mọi người đều khỏe, em là muốn trở về em sợ nói với anh anh sẽ không cho em về.” Cô làm nũng hướng Trữ Dịch đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
“Là em quá nhạy cảm thôi.” Anh cưng chiều chỉ chỉ lên trán của em gái.
Hai anh em vui vẻ trò chuyện, ngọt ngào có . . . thương cảm có . . . khôi hài có . . ..