“Người mới đoạt giải thưởng là ai vậy?” Ân Tịch uống nước, thuận miệng hỏi.
“Tề Tư Mục.”
Chị Dương vừa nói xong, người đang uống nước – Ân Tịch hoàn toàn bị bất ngờ, nuốt quá nhanh một ít nước còn chưa kịp nuốt vào đã bị sặc, ho đến nước mắt chảy ròng ròng.
Chị Dương dùng sức vỗ lưng cô, “Uống nước thế nào mà không cẩn thận như vậy chứ.”
“Chị Dương, có thể đổi người không, em sợ đến lúc đó vội quá lại hỏng việc, tiếp đón không tốt lại ảnh hưởng đến công ty của chúng ta.” Ân Tịch thương lượng nói.
“Ân Tịch, chị Dương biết em là người khéo léo, vậy nên yên tâm. Kỳ thực với thực lực của em, hoàn toàn có thể trở thành diễn vên hàng đầu trong giới điện ảnh, chính là nha đầu em không chịu chụp quảng cáo mát mẻ, hy sinh nhỏ một chút cũng không nguyện ý, ai.” Chị Dương thấy đáng tiếc mà lại đau lòng lắc đầu.
Ân Tịch chỉ cười nhạt, “Em có thể đổi một người khác tới nhận phần công việc kia được không?”
“Không được, nhất định phải là em. Chị Dương này đã suy nghĩ chu đáo rồi, Tề Tư Mục rất hay đến đây, diễn xuất của cô ta quả là không tồi, sau này nhất định có thể nổi danh, nếu em không muốn hy sinh, vậy chị đây tìm cơ hội cho em lên làm trợ lý của cô ta, như vậy nguồn thu nhập của em cũng ổn định và khá hơn, không cần phiền não ở công ty làm tạp vụ, được không? Chuyện như vậy không phải ai cũng có thể chạm tới nha, nhất định phải nắm chắc cơ hội.” Chị Dương chỉ ném lại vài câu ngắn gọn, để lại Ân Tịch với ánh mắt ngây dại đứng ở tại chỗ.
Ân Tịch như thế nào cũng không thể ngờ tới, Tề Tư Mục lại bước chân vào thế giới giải trí, y như lời nói của chị Dương, sau này không chừng bọn họ sẽ phải giáp mặt nhau, nghĩ đến những điều này, bóng ma ngày thơ ấu làm cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Một bé gái tết hai bím tóc đuôi sam, mặc chiếc váy nhỏ siêu ngắn, nghe tiếng nhạc trong TV, bản thân lại theo tiết tấu không ngừng mà lắc lư cái mông nhỏ bé, bàn tay nhỏ bé vỗ liên hồi.
“Ôi, bà cô nhỏ của tôi ơi, cháu muốn nhảy cũng đừng đứng ở nơi cao như vậy, lỡ như ngã xuống thì làm sao? Cháu muốn dọa chết cụ ngoại sao?” Tần Phương vội vã chạy tới, đem bế Tiểu Ức xuống dưới.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tiểu Ức vừa nghe tiếng chuông, co chân chạy ra mở cửa, Tần Phương nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của nó, trong lòng càng thêm ấm áp.
“Mẹ, hôm nay mẹ tan ca sớm hơn hôm qua hai mươi phút.” Tiểu Ức chìa hai ngón tay, hưng phấn nói.
“Xem ra Tiểu Ức gần đây có tiến bộ, có thể đếm tới hai mươi.” Ân Tịch buông túi, nắm tay bé đi về phía sô pha, “Nói cho mẹ nghe, hôm nay con có chuyện gì vui không?”
Mẹ vừa hỏi, Tiểu Ức liền nặng nề mà hít một ngụm khí: “Haizz.”
“Tiểu Ức hôm nay làm sao vậy, nói cho mẹ nghe chút nào?”
“Mẹ, con thật phiền lòng nha.” Tiểu Ức còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu phiền lòng, hai tay chống vào má.
“Kìa, đây là thế nào chứ? Mau nói cho cụ ngoại biết nào.” Tần Phương có chút khẩn trương.
“Cũng không có gì, chính là cái tên Tiểu Mập ở lớp học khi dễ cháu, hôm nay lại còn nói muốn chơi trò hôn nhẹ với cháu nha, cái chính là bộ dáng của nó thật không đáng yêu, cháu mới không cần chơi với nó đâu, thật sự phiền phức.”
Tiểu Ức vẫn còn đắm chìm trong thế giới phiền não của chính mình.
“Ha ha. . . . . . . . .” Ân Tịch đi qua ôm Tiểu Ức, hôn trái một cái, hôn phải một cái, “Tiểu Ức của chúng ta còn nhỏ như vậy đã có người theo đuổi, thật không đơn giản nha.”
“Mẹ, cái gì gọi là theo đuổi?” Tiểu Ức mở to mắt, tò mò hỏi.
Tần Phương cùng Ân Tịch nhìn nhau, nhún nhún vai không nói gì.
-------------
Hình ảnh cô trong gương, đẹp có phần diêm dúa, đôi mắt to đen láy lộ ra một tia giảo hoạt, môi đỏ mọng ướt át hấp dẫn, bên ngoài là chiếc váy chữ V cổ sâu khơi gợi trí tò mò, chỉ cần có cử động nhỏ cũng tạo ra một phen hấp dẫn trí mạng.
“Đêm nay tôi phải trở thành tâm điểm chói mắt của lễ trao giải liên hoan Kim Kê Bách Hoa, tôi phải khiến cho tất cả mọi người khi nhìn thấy đều phải nhớ rõ Tề Tư Mục tôi.” Cô ta nở một nụ cười mê người với hình ảnh trongg gương.
Hai tay của cô nhẹ nhàng mở chiếc hòm ra, đó là một chuỗi vòng ngọc bích chói mắt, ánh sáng chói mắt thu hút ánh mắt người khác, trợ lý bên cạnh cô nhẹ nhàng giúp cô đeo vào.
“Wow, thật xinh đẹp.”
“Đêm nay người tỏa sáng nhất nhất định là Tề tiểu thư, rất đẹp. . . . . . . . .”
“Thật sự là lóa mắt nha!”
Người muốn lôi kéo làm quyền xung quanh lại không ngừng a dua nịnh hót, một số có vẻ là thcự tâm khen cô, lòng ham hư vinh của Tề Tư Mục đúng là được an ủi lớn, nhưng mặt ngoài cô ta lại tỏ vẻ không để ý.
Ân Tịch không có xuất hiện ở phòng hóa trang của Tề Tư Mục, cô đem phần công việc “béo bở” này trộm giao cho A Mĩ, mà cô lại tranh thủ thời gian rảnh rỗi mở máy tính lên mạng xem những bình luận của độc giả, trong lòng nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngón tay linh động mà trắng nõn của nàng lướt nhanh trên bàn phím, hơi hơi nheo mắt lại, sau đó lại hơi ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú của nàng giống như một bức tranh tĩnh mặc, yên lặng không phù hợp với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài . . . .
“Hứa Ân Tịch, cô ở đâu? Mau lăn ra đây cho tôi, hiện tại nơi này loạn thành một mảnh, cô ở đâu hả?” Chị Dương cầm bộ đàm lớn tiếng hét lên.
Ân Tịch “Bộp” một tiếng gấp máy tính lại, một bước bằng ba bước chạy nhanh hướng hội trường.
Ân Tịch đẩy mạnh cửa ra, lập tức nhìn thấy A Mĩ bị hung hăng tát hai cái, một thanh âm bén nhọn của đồ vật rơi xuống đất, “Mày hẳn là không muốn ăn cơm nữa hay sao? Mày có biết chiếc váy này đối với tao có ý nghĩ gì hay không?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tề tiểu thư, tôi không cố ý đâu, thật sự rất xin lỗi.” A Mĩ ôm má một bên lại không ngừng giải thích, còn không ngừng áp chế ủy khuất của chính mình.
Ân Tịch nhìn cái người được gọi là Tề tiểu thư kia, cô nghĩ đó hẳn là Tề Tư Mục đi, bộ lễ phục dạ hội màu đen của cô ta bị dính một mảng nhỏ thuốc màu đỏ.
“A Mĩ đi lấy một chiếc cọ vẽ lại đây, A Nghĩa, anh am hiểu vẽ tranh, đem chấm đỏ này biến thành một đóa mẫu đơn đi.” Thời điểm Ân Tịch nói chuyện cô không có ngẩng đầu lên, ở trong tiềm thức của cô, cư nhiên là cô sợ hãi đối mặt, sợ hãi bị cô ta phát hiện cô chính là người chị năm đó bị cô ta khi dễ.
A Mĩ vừa thấy có người đến cứu nguy, sợ hãi trong lòng mới buông lỏng, dùng tốc độ nhanh nhất mang cọ vẽ tới tay A Nghĩa.
“Cút ngay, ai cho phép mày vẽ tranh đông tranh tây trên váy của bổn tiểu thư?” Tề Tư Mục lại lần nữa bùng nổ tính khí đại tiểu thư, tất cả trong mắt đều là khinh bỉ.
“Tề tiểu thư, thời gian trao giải ngay lập tức đã bắt đầu rồi, nếu cô không để cho A Nghĩa thử một chút, chẳng lẽ cô muốn mặc bộ lễ phục này đi lên nhận thưởng sao?” Ân Tịch cố lấy hết dũng khí, lạnh lùng nói, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không chút cảm tình, mà cô vẫn nhìn những người bên cạnh mình, xem như là an bài bọn họ làm việc đi, mà trong lòng chính cô thừa hiểu rằng, bản thân mình là đang tránh né ánh mắt của Tề Tư Mục.
“Hừ, nếu tranh vẽ không đẹp, tôi nhất định sẽ khiến các người không còn đường mà kiếm ăn.” Cô vẫn như trước chưa hết giận, đôi mắt xinh đẹp đã lộ ra sự gian ác.
“A Nghĩa, nhanh lên.” Ân Tịch nháy mắt với hắn.
A Nghĩa cầm lấy cọ vẽ, quét một chút vào thuốc vữa màu đỏ, pha trộn với màu sắc lúc trước, nhẹ nhàng vài nét bút, một đóa mẫu đơn đỏ rực đã nở rộ trên nền váy, lại dùng một chút màu xanh, vẽ nên vài cái lá cây, trông vô cùng sống động, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ dưới nắng mai.
Nhìn thấy kiệt tác như vậy, Tề Tư Mục cũng kinh ngạc, không khỏi bội phục người vẽ cùng cô gái đã ứng cứu kịp thời kia.
“Nói cho tôi biết cô là ai?” Tề Tư Mục nhịn không được hỏi.
“Tôi tên là A Nghĩa.”
“Tôi hỏi cô gái không cột tóc kia, cô quay lại đây.” Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Cô ấy tên Hứa Ân Tịch.”
“A Nghĩa.”
Ân Tịch và A Nghĩa đồng thời lên tiếng, cô muốn ngăn cản nhưng quả là không còn kịp nữa.
“Hứa Ân Tịch, cô qua lại đây.” Lời của cô ta rất nhẹ, lại khiến cho người ta không thể kháng cự, cô biết mình đúng là không thể thoát khỏi đối mặt nữa.
Ân Tịc xoay người lại, mỉm cười nhìn cô ta: “Tề tiểu thư, xin hỏi bây giờ còn có gì không hài lòng nữa không?”
Tề Tư Mục đối diện với đoi mắt thanh lệ kia, ngũ quan xinh xắn không chút phấn son, lại đẹp như một bức tượng điêu khắc, làm cho trong lòng Tề Tư Mục cực kỳ không thoải mái.
Cô ta nhẹ nhàng đi tới, “Nơi này do cô phụ trách sao?”
“Đúng vậy.”
“Bốp!” một tiếng vang lên bàn tay dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của Ân Tịch, khiến người khác nhất thời kinh hãi, lại không ai dám lên tiếng.
“Tôi đánh cô để cho cô nhớ kỹ, tôi không phải kẻ dễ chọc đến, các người làm không tốt phải bị phạt.” Cô ta khinh miệt nhìn cô.
Ân Tịch chống lại ánh mắt của cô ta, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng cụp xuống, nhìn thấy chuỗi vòng cổ ngọc bích kia, trong phút chốc kinh sợ, nguyên bản cô cũng có một chiếc vòng cổ như vậy.