Nhốn nháo tiếng mắng nhiếc, một màn diễn ra ở Tề gia, hai người phụ nữ như chó điên làm loạn cắn người. Tề gia cả đêm không có một chút yên bình. . .
Tóc tai bù xù, miệng đầy những lời ác độc thô tục, Tề Gia Tĩnh thấy Ngô Niệm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, hắn lại có ý nghĩ, năm đó sau vô số lần Hứa Bội Dung bị nhục nhã, mà cô ấy vẫn lặng khóc không ra tiếng.
Lại nói đến Ngô Niệm. Lúc ấy hắn vì cái gì lại chán ghét cô ấy? Hắn im lặng tự hỏi chính mình, Hứa Bội Dung là người đàn bà mà hắn đã bỏ ra công sức rất lớn mới tìm được về thế nhưng hắn cũng vô tình mà rũ bỏ cô. Đơn giản là vì hoàn cảnh gia đình cô không thể giúp hắn vượt qua nguy cơ của Tề gia lúc đó.
Hắn thừa nhận, lúc ấy hắn cũng bị khuôn mặt xinh đẹp kia của Ngô Niệm làm mê mẩn. Hơn nữa lại còn có mẫu thân đại nhân Lâm Âm Ái giật giây, hắn cơ hồ không có chút do dự nào mà cùng ở với Ngô Niệm. Lúc cô ta sắp sinh lại buộc Tần Phương ký đơn ly hôn.
Khi hắn nhìn thấy Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch, hắn vô cùng áy náy. Trong thâm tâm hắn hồi tưởng lại, đều đau đớn.
Bà vợ Ngô Niệm, con gái Tề Tư Mục và đứa con trai Tề Tư Gia đang bàn bạc phải đối phó thế nào với tiện nữ của Hứa gia, hắm trầm mặc lắng nghe, không tỏ thái độ gì.
Hiện tại hắn là người đứng đầu gia đình, hắn lại bị kẹp ở giữa, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn hòa với hận thù của bọn họ, Tề Gia Tĩnh vô cùng mệt mỏi.
Nằm trên giường, Ngô Niệm nhắc lại câu nói cũ, không muốn buông tha hắn: "Gia Tĩnh, ở trước mặt con gái em cũng không muốn nói thêm cái gì, nhưng hiện tại chỉ có hai chúng ta, em phải nói, em với anh là chung một đường, hành động của bọn em dù anh không tham dự cũng phải có một phần."
"Cô nói gì vậy, muốn tôi cùng làm chuyện thất đức này với các người sao?" Tề Gia Tĩnh cả giận nói.
"Cái gì gọi là thất đức? Anh phải hiểu rõ, hiện tại chúng ta đang bị xúc phạm, vợ của anh, con gái của anh bị người ta vũ nhục, đánh chửi, lại còn bị cắt đứt ngón tay, nỗi nhục này chẳng lẽ chúng tôi phải nuốt xuống sao? Tôn nghiêm của Tề gia không cần lấy lại sao?"
"Đòi lại, đòi lại cái gì? Chặt đứt ngón tay mẹ con bà ta để bồi thường cho các người?" Tề Gia Tĩnh tức giận trả lời, những chuyện này hắn cảm thấy bất lực không thể ứng phó.
Từ khi hắn kết hôn với Ngô Niệm, những ngày thanh tĩnh cũng không có nhiều. Mỗi ngày đều phải nghe bà ta nhắc tới người hạ tiện thế nào, con gái vị thương gia giàu có thế kia. . . So ăn, so mặc, so gia tộc, so chồng. . .
"Tề Gia Tĩnh, đây là thái độ gì? Chẳng lẽ chặt đứt ngón tay hai mẹ con nó là quá đáng sao? Tôi cảm thấy cắt đứt hai ngón tay còn là nhẹ, ít nhất cũng phải chặt đứt mỗi người một cánh tay, làm cho bọn nó biết được đắc tội với chúng ta sẽ nhận được kết cục gì." Ngô Niệm theo sát thù hận không buông tha.
Càng về sau, hắn nếu muốn bình tĩnh, nhất định phải giả chết, rất nhiều nam nhân cũng đều có thói quen dùng phương thức này.
Hắn quay lưng lại, đắp chăn lên người, không hề để ý đến.
Lúc này, Ngô Niệm cũng không giống trước đây buông tha hắn, bà ta nhấc cái chăn lên, tức giận mà nói: "Nói không rõ ràng, đêm nay anh cũng đừng mong được ngủ."
Ban ngày gộp lại, Ngô Niệm sớm đã không còn là người đàn bà ẩn nhẫn trước kia. Từ sau khi lên làm Tề phu nhân, bà ta liền trở nên kiêu ngạo, ương ngạnh. Tề Gia Tĩnh cũng chỉ còn biết mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Hắn không muốn cùng bà ta ầm ĩ, bởi vì hắn biết có cãi cọ cũng chẳng được gì. Kéo lại cái cái chăn bị Ngô Niệm vừa xốc lên, Tề Gia Tĩnh tiếp tục nghiêng người giả bộ ngủ.
Ngô Niệm nghiến răng, tức giận, tưởng tượng đến mấy năm nay trong lòng hắn vẫn không quên được con đàn bà đê tiện kia, bà ta liền không chịu đựng được mà lại một lần nữa xốc chăn lên.
"Đêm nay anh phải cho tôi câu trả lời!"
Tề Gia Tĩnh ngồi phắt dậy, giọng điệu ai oán mà đáp: "Câu trả lời? Trả lời cái gì? Cô muốn đáp án gì?"
"Anh phải nói cho tôi biết có cùng tôi trả thù mẹ con Hứa Ân Tịch hay không?" Ngô Niệm gắt gao nhìn chằm chằm Tề Gia Tĩnh, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu tình nào trên mặt hắn. Sở dĩ bà ta hỏi chuyện này, đơn giản là muốn chứng thực xem trong lòng Tề Gia Tĩnh có còn sự tồn tại của người đàn bà kia không.
"Cô muốn làm cái gì không cần hỏi ý kiến tôi, từ trước đến nay vẫn vậy, hiện tại vẫn vậy, sau này cũng cứ như vậy." Tề Gia Tĩnh vẫn như trước duy trì câu trả lời này, bảo hắn đồng ý, hắn không làm được, bảo hắn phản đối, Ngô Niệm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, sau này nhất định sống không yên ổn.
Cả hai điều này hắn đều không muốn, cho nên hắn không có nhắc tới, đó cũng là bi ai lớn nhất cả đời này của hắn.
Ông ảm đạm nhắm mắt lại, không muốn lại phát sinh thêm bất cứ chuyện gì, gần đây ông liên tiếp cảm thấy khủng hoảng. Lâm Âm Ái ra đi, khiến cho Tề gia đã xảy ra nhất nhiều chuyện lớn.
Tề Tư Di đi rồi, Lâm Âm Ái ít nhất còn có thể tạm thời ứng phó được với Tề thị một thời gian. Lâm Âm Ái vừa đi, cho nên áp lực dồn lên đầu ông cùng Tề Tư Gia, đứa con trai mà ngay cả 1/3 của con gái lớn cũng không bằng, chính ông về phương diện này cùng không giỏi giang gì.
Muộn phiền trong nhà cũng không có lui đi, cho dù hai mươi bốn năm trước, ông cũng không cảm thấy áp lực như vậy, Thân thị cho bọn họ một đường sống, nhưng là họa ngầm hay không, ông không thể hiểu hết.
"Tôi muốn biết, anh vì cái gì mà không tỏ rõ thái độ? Anh không nhắc tới sẽ làm tôi cảm thấy bất an, sẽ khiến tôi cho rằng trong lòng anh hai người đàn bà kia hơn phụ nữ trong nhà." ngữ khí của Ngô Niệm có phần dịu đi, nhưng mâu thuẫn lại tăng lên trong lòng.
"Cô mỗi ngày đều ở bên tôi, cô không cần lo lắng chuyện này." Tề Gia Tĩnh vẫn nhắm mắt như trước, bất lực nói.
Một câu trả lời khiến bà ta á khẩu không nói thêm được gì, nhưng mà cứ như vậy mà buông tha cho ông, bà quả thực không can tâm.
Ngô Niệm muốn hung hăng vạch trần áp lực và oán giận trong lòng bao lâu nay, bà ta muốn lột sạch ngụy trang của người đàn ông này, hỏi ông ta đến tột cùng thì ông ta thực lòng với bà mấy phần? Đối với Hứa Bội Dung có bao nhiêu phần? Ông ta mỗi ngày đều ở bên bà nhưng vô số lần nửa đêm canh ba ông ta mê sảng nói mơ cũng thốt tên người đàn bà kia, đây tính là gì?
Ngô Niệm vô số lần tự nhủ với chính mình, phải nhịn, không cần vạch trần ông ta, không cho phép ông ta đường hoàng nghĩ về người đàn bà kia, làm như cái gì cũng không biết, chỉ có như vậy, bà mới không làm ông ta trở mặt với bà. Người đàn ông này vẫn còn an phận mà mỗi đêm ngủ cùng giường với bà, nhưng là đè nén bản thân như vậy có bao nhiêu áp lực, bà gần như phát điên!
"Nếu tôi nói tôi để ý thì sao?" Ngô Niệm lúc này không có nháo, không có ầm ĩ, giọng nói rất nhẹ, cũng lẳng lặng dựa vào giường.
Tề Gia Tĩnh nhắm mắt, như là bị đụng vào cái gì, ông chưa từng muốn đối mặt hoặc là thẳng thắn trả lời loại tình cảm này. Bọn họ đều đã qua tuổi bốn mươi, chuyện yêu đương đối với bọn họ ngày càng xa, mà ông cũng ngày càng không có sức lực mà ứng phó.
"Đừng nghĩ nhiều quá, ngủ đi!" Ông ta nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Ngô Niệm.
Vấn đề này tranh cãi nữa cũng không có kết quả, chỉ khiến cả hai đều thua thiệt. Mà ông ta ngay cả thái độ cho có lệ cũng không muốn giả tạo một lần nữa. Trốn tránh là phương pháp tốt nhất.
Ngô Niệm không có tiếp tục bức ông một lần nữa, bà cũng biết bức thêm nữa cũng chỉ làm cho cảm tình vợ chồng càng thêm xa cách. Bà ta phải làm vậy, sau lưng hắn trộm quan sát, coi như cái gì cũng không biết.
Bà ta nhận thấy sự mệt mỏi trong lời nói của ông, nhẹ nhàng nằm xuống, tránh ở trong cái chăn mềm.
Ông ta trở mình tắt đèn ngủ ở đầu giường, tiếp tục nhắm mắt lại.
****
Trở mình một cái, ông thấy vẻ mặt Hứa Bội Dung tươi cười , đôi mắt linh động ngập nước, . . . . . . . . . . . . bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của ông.
Khi ông cưới bà, nói sẽ mang lại hạnh phúc cho bà cả đời này, cho nên bà không muốn xuất đầu lộ diện, lựa chọn tránh né, an tâm làm một bà chủ tốt.
Vì muốn Lâm Âm Ái vừa lòng, bà buộc phải học rất nhiều thứ để khiến bà ta vừa lòng, có khi mẹ chồng rõ ràng là khi dễ bà, bà cũng luôn cắn răng chịu đựng, ông muốn nói với bà những lời công bằng, bà sẽ luôn nói không cần bởi vì bà đã khiến tình cảm mẹ con của ông rạn nứt.
Sau dần, nhưng ông không hề vì bà mà cảm thấy đau lòng, có khi bà làm cái gì đó thấy mệt mỏi, thậm chí cự tuyệt hoan ái của ông, ông ta cảm thấy thứ mà bà ta để ý không phải ông mà chính là địa vị phu nhân của Tề gia.
Ông cùng với Ngô Niệm ở cùng một chỗ chẳng qua là trùng hợp, ông uống rượu say, bà ta cũng say, hai người quan hệ dưới tình huống không có gì bảo hộ, triền miên suốt cả đêm, ông ta phải thừa nhận ông say mê thân thể Ngô Niệm.
Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có thứ để so sánh thì sẽ so sánh, thế nhưng càng ngày ông càng không vừa mắt Hứa Bội Dung , nguy cơ của Tề thị như là một ngòi nổ trực tiếp, hoàn toàn khiến ông trở mặt phản bộ tình cảm của bọn họ, thậm chí ngay cả tình thân ông cũng vứt bỏ.
Từ khi Ân Tịch sinh ra đến bây giờ, ông chưa từng ở bên cạnh nhìn cô lấy quá phút, tổng số lần gặp mặt cũng không có gặp quá 3 lần, đây là một người baba có trách nhiệm sao?
Chung quy, ông đã phụ tấm chân tình của Hứa Bội Dung.
Ông chưa bao giờ biết chính mình trong lúc ngủ nói mê sảng, Ngô Niệm cũng không có nói cho ông biết. Vài năm gần đây có quá nhiều chuyện, áp lực quá nhiều, nói ra trong mộng cũng là một cách giải tỏa.
Ngô Niệm lại một lần nữa tỉnh lại, nghe người bên cạnh đang thấp giọng gọi: "Bội Dung. . . thực xin lỗi. . . Bội Dung"
Ngô Niệm gắt gao nghiến chặt răng.