Diệp Văn Ninh cười típ mắt nhìn cô bạn thân:
Không cần xin lỗi mình! Mình sợ lát nữa mình mở miệng nói, lại thành người phải xin lỗi ấy! Văn Ninh, cậu tìm minh có phải có chuyện gì quan trọng không? Là chuyện cầu với Lục Thừa Tiêu?
Không phải, anh ta đi Châu Âu rồi, còn bao giờ về thì mình cũng không biết, sao mình có thể xảy ra chuyện gì với anh ta được chứ!
Diệp Vấn Ninh lập tức lắc đầu, phủi bỏ sạch sẽ quan hệ của mình với Lục Thừa Tiêu.
Hạ Nghi Tâm mồm miệng khô khốc liền uống mấy ngụm cà phê, lúc này mới định thần lại:
Ơ? Vậy là....? Chuyện gì thế?
Là chuyện chi phí thuốc thang và hộ lý của bố mình. Diệp Vẫn Ninh không chút giữ kẽ nói thật với bạn thân mình.
Bắc trai? Mấy khoản chi phí đó không phải vẫn luôn do tập đoàn Diệp Thị gáng vác à?
Hạ Nghi Tâm kêu phục vụ, gọi thêm một ly nước cam.
Nước cam vừa mang đến, cô lại tiếp tục uống, nhìn bộ dạng cô như kiểu mấy ngày rồi không được uống nước vậy
Trước kia là thế, nhưng sau này... sẽ do mình phụ trách Diệp Văn Ninh vừa nói dứt lời, nước cam trong miệng
Hạ Nghi Tâm suýt thì phun ra...
Khu khu khu... cậu, khụ khụ khụ... cậu nói cái gì?
Nhìn thấy bạn thân bị sặc, Diệp Văn Ninh lập tức vô nhẹ vào lưng Hạ Nghi Tâm, nói lại lần nữa lời mình vừa nói: Mình nói là... sau này chi phí thuốc thang và hộ lý của bố mình sẽ do mình gánh vác. Hạ Nghi Tâm lập tức sở lên trán bạn mình: Văn Ninh, cậu.... cậu không nói đùa chứ? Cậu biết đó là khoản tiền thể nào không hả?
Tất nhiên mình biết
Cô muốn ra ngoài làm việc, nhưng Lục Thừa Tiêu tuyệt đối sẽ không cho phép cô chủ nhà họ Lục xuất hiện ở bên ngoài, huống hồ bây giờ cô còn đang mang thai 5 tháng nữa!
Vậy cậu vẫn.... có phải mẹ cậu lại......
Diệp Văn Ninh gật đầu:
Mình quen rồi, bà ấy chính là người như vậy, mình sớm đã đoán được sẽ có ngày như vậy.
Nhưng cô không thể nào ngờ được, mẹ lại có thể bắt tay với Vương Đống Nhiên ra tay với bố Được rồi, được rồi, cậu muốn mình giúp cậu thế nào?
Giúp bạn không tiếc! Đây là câu cậu thường nói, không tiếc thứ gì để giúp đỡ bạn bè!
Được được được, không tiếc thứ gì để giúp đỡ bạn bè, câu nói đi!
Nhìn bạn thân vui vẻ, Diệp Vẫn Ninh lên tiếng:
Nghi Tâm, mình muốn mượn cậu 20 tỷ.
Khu khu khu khu... Hạ Nghi Tâm họ mạnh mấy tiếng lần nữa
Tuy mình vừa đoán được rồi, nhưng cậu nói ra, mình... mình vẫn bị giật mình, Văn Ninh, cậu biết 20 tỷ không phải là một khoản tiền nhỏ! Trong tài khoản mình bây giờ không có nhiều như vậy.
Hạ Nghi Tâm lấy tất cả thẻ ngân hàng từ trong ví của mình ra
Tiền trong những tấm thẻ này cộng lại, chỉ có tưng đây...
Cô giơ mười ngón tay ra, đây là tiền tiêu vặt bình thường cô tiết kiệm được, tuy sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng cô không có thói quen dùng tiền bừa bãi, mỗi lần anh trai và bố mẹ cho tiền tiêu vặt, cô đa số đều để dành, lâu ngày, cái quỹ nhỏ của cô lại khá dư dả 10 tỷ?
Hạ Nghi Tâm gật đầu:
Đúng, mình chỉ có 10 tỷ, đây là toàn bộ gia sản của mình rồi.
Diệp Vãn Ninh tỏ ra có chút phiền muộn, còn lại 10 tỷ thì phải làm sao?
Văn Ninh, cậu đừng lo lắng, số tiền còn lại, mình sẽ giúp cậu!
Hạ Nghi Tâm quyết định sẽ nói với anh mình.
Nghi Tâm, cậu đã cho mình mượn hết gia sản của cậu rồi, sao mình còn có thể để cậu....
Diệp Vãn Ninh bối rối lắc đầu.
Hạ Nghi Tâm lập tức nở nụ cười:
Chúng ta là bạn tốt Cậu gặp khó khăn, mình đương nhiên phải giúp đỡ cậu hết mình rồi
Diệp Vãn Ninh nở nụ cười với bạn thân, Hạ Nghi Tàm cũng cười theo.
Đợi tin của mình, muộn nhất là ngày kia báo cho cậu!
Hai người đi dạo ở mấy cửa hàng bà bầu xong, Hạ Nghị Tâm mới đưa Diệp Văn Ninh về nhà họ Lục.
Ngay sau đó, Hạ Nghi Tâm liền lái xe về nhà trong thành phố.
Vừa về đến nhà, Hạ Nghi Tâm lập tức chạy thẳng vào phòng sách của anh trai, không gõ cửa mà hùng hổ đi vào phòng.
Đúng lúc Hạ Trạch đang bàn chuyện với đàn em, đàn em thấy Hạ Nghi Tâm, liền kính cẩn nói:
Chào cô chủ.
Chào anh chào anh.
Dáng vẻ vội vã của Hạ Nghi Tâm khiến Hạ Trạch chau mày khó hiểu.
Làm sao đấy? Vào phòng lại không gõ cửa? Anh, em có chuyện gấp muốn tìm anh!
Chuyện gấp gáp gì, khiến em đành lòng về nhà vậy?
Cô đã ở trốn ra ngoài rất lâu rồi, ngoài mặt nói là đi nơi khác công tác, nhưng trong lòng cô nhóc này sớm hiểu rõ! Chuyện này giải quyết theo như chúng ta đã bàn trước đó, đi đi.
Vâng, tổng giám đốc.
Đợi đàn em rời đi, Hạ Trạch mới mở miệng lần nữa
Lần sau có chuyện gấp dầu sôi lửa bỏng đến đâu, cũng phải nhớ gõ cửa, biết chưa?
Sao em biết được anh sau khi tan làm, vần giải quyết công việc ở nhà? Cái này cũng gấp quả! Mà chẳng nhẽ bây giờ anh lại muốn tu tâm dưỡng tính? Không có cô gái xinh đẹp nào hợp quà?
Bớt luyện thuyền lại! Chuyện em trốn việc kết hôn anh còn chưa tìm em tính số đầu đấy!
Em... cái đó.
Đây là lí do tại sao mấy tháng nay cô không về nhà, cô không muốn xem mắt, chỉ có thể trốn đi!
Nói đi, tìm anh có chuyện gì?
Không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, đứa em gái này của anh chắc chắn có việc quan trọng, nếu không sao cô có thể tự động đến tận cửa thế này?
Hạ Nghi Tâm hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:
Anh... cái đó, cho em mượn 10 tỷ.
Dừng! Em nói cái gì? Cho em mượn 10 tỷ?
Hạ Trạch không ngờ em gái vừa mở miệng, lại muốn một khoản tiền không nhỏ.
Vâng!
Hạ Nghi Tâm nghiêm túc gật đầu:
Cần gấp a.
Hạ Trạch lên tiếng hỏi:
Dùng vào đâu?
Anh, điều này anh đừng quan tâm tới, anh chuyển số tiền đó vào tài khoản của em là được rồi!
Hạ Nghi Tâm nhìn anh trai mình cười ngọt ngào.
Nụ cười này đúng là mật ngọt chết ruồi, niềm nở nhưng chẳng có ý gì tốt đẹp.
Em không nói chỗ cần dùng, thì đừng mơ tưởng anh sẽ cho em vay số tiền này!
Hạ Trạch nheo mắt nhìn em gái, cô chính là được bọn họ chiều hư rồi, bây giờ lại có thể mở miệng đòi 10 tỷ, còn không nói lí do?
Hạ Trạch
Hạ Nghi Tâm gọi thẳng tên Hạ Trạch: 10 tỷ này anh phải cho em vay, nhưng chỗ cần dùng em không thể nói, anh phải tin em gái anh, số tiền này tất nhiên em sẽ dùng vào việc chính đáng!
Hạ Trạch chưa từng nghi ngờ em gái có ý đồ gì không tốt, nhưng anh cảm thấy có chút tò mò khi cô đột nhiên mở miệng mượn 10 tỷ, rốt cuộc ai mặt dày như vậy, có thể khiến em gái Hạ Trạch anh mở miệng hỏi mượn tiền người làm anh này?
Được thôi, không nói cho anh việc cần dùng cũng được.
Hạ Nghi Tâm lập tức nở nụ cười:
Thật sao? Em biết anh em là tốt nhất nhất mà!
Mất lòng trước được lòng sau, lần này em phải đi xem mắt.
Hạ Trạch anh không ăn hũ mật ngọt chết ruồi này! Hạ Nghi Tâm đáng thương nhìn anh trai, đây là anh trai ruột của cô sao?
Em.... có thể đổi yêu cầu khác được không?
Không kì kèo, nếu em không đi, 10 tỷ này anh sẽ không cho em.
Cô đã trốn xem mất ba lần rồi! Lần này bất luận thế nào cũng không thể để cô trốn được, quá tam ba bận
Gương mặt Hạ Nghi Tâm bây giờ rất khổ sở, vì Văn Ninh, cô đành liều vậy! Giống như bông hoa héo úa, bất lực, đành phải gật đầu.
Được rồi, em đi, em đi là được chứ gì!
Ử, 10 tỷ này sau khi em xem mắt xong, sẽ xuất hiện trong tài khoản của em.
Chấp nhận
Hạ Nghi Tâm rời khỏi phòng sách, liền tự an ủi mình:
Dù sao chỉ là xem mắt thôi mà, có phải kết hôn đầu, có gì đáng ngạc nhiên chứ? Chỉ cần nói mình không thích, không phải được rồi à? Còn có thể giúp Vãn Ninh lấy được 10 tỷ, sao không vui vẻ mà làm nhỉ?
Hạ Nghi Tâm vui mừng, cười típ mắt dùng tin nhắn nói tin tốt này cho Diệp Vãn Ninh. 20 tỷ này, coi như xử lí xong rồi! Ở bên kia, tuyết rơi trắng xóa.
Lục Thừa Tiêu vẫn xử lí công việc trong công ty. Kano, 30 phút nữa, tôi muốn thấy báo cáo mới nhất. Vâng, tổng giám đốc.
Từng phần văn kiện lần lượt không ngừng được đưa đến trước mặt anh, chi nhánh công ty ở Châu Âu hoạt động bình thường, có thể nói ngày càng phát triển.
Tổng giám đốc, bản mẫu tác phẩm của ba người đứng đầu cuộc thi thiết kế lần này đã được đưa đến rồi, anh xem xem.
Để giao tiếp bình thường, ở Châu Âu bọn họ vẫn nói ngôn ngữ thường sử dụng. Gia Thế đem mấy hàng mẫu bày lên trước mặt Lục Thừa Tiêu Sau khi xác nhận lại hàng mẫu, Lục Thừa Tiêu lên tiếng
Ảnh Sáng Hy Vọng của người thứ 3 đưa 1000 bộ trang sức giới hạn lên trước, đi tìm người mẫu thích hợp, để làm nền cho bộ Ánh Sáng Hy Vọng này, phát tờ rơi và áp phích trước đi. Còn hai bộ này, để đó trước đã, tạm thời không đưa lên thị trường.
Vàng, tổng giám đốc.
Gia Thế gật đầu, lập tức gọi điện về công ty mẹ, tiến hành làm việc. Ba tiếng sau, 7 giờ sáng, Lục Thừa Tiêu mới làm xong tất cả những việc trong tay, anh để chiếc bút máy mạ vàng kí tên lên bàn, quay người đứng cạnh cửa ngách, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của Diệp Văn Ninh.
Đáng chết
Anh vô cùng phiền não thấp giọng chửi thề một tiếng, Gia Thế vừa vào phòng làm việc hơi ngây ra...
Tổng giám đốc.
Nói.
Vẫn không có bất cứ hành động nào, thân hình cao ráo nhìn chăm chú xuống dòng xe cộ đi lại dưới tầng 26. Hộp đựng của bộ trang sức mẫu này đã chọn màu tím cao quý khí chất để dùng, tổng giám đốc, tôi đặt bộ mẫu này ở đây ạ.
Nói xong, Gia Thế vội vàng đi giải quyết việc khác.
Đây là hàng mẫu đầu tiên của bộ Ánh Sáng Hy Vọng, đẹp để không gì sáng bằng, trực giác bảo anh, bộ trang sức này một khi đưa lên thị trường sẽ được trang mua hết.
Lục Thừa Tiêu quay người nhìn hàng mẫu ở trên bàn, nhanh chân bước tới, mở chiếc hộp ra, dây chuyền, khuyên tai, vòng tay, hộp đựng tinh xảo, rực rỡ lóa mắt.
Rất hợp với cô ấy...
Lục Thừa Tiêu bất giác nhếch khóe miệng lên.
Trong phòng làm việc rộng rãi, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm lắng của Lục Thừa Tiêu:
Kano.
Cậu chủ
Kano lập tức nhanh chân bước tới.
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn: Cất hàng mẫu này đi, mấy ngày nữa mang về cùng.
Vâng.
Kano gật đầu, liền cẩn thận mang Ánh Sáng Hy Vọng có giá trị không nhỏ này cất đi. Còn nữa, mấy ngày nữa tôi muốn thấy bản mẫu của
Khoảnh Khắc Hoa Quỳnh, dặn dò xuống dưới đi. Kano lên tiếng lần nữa đáp:
Vâng, tôi sẽ đi dặn dò bên dưới. Bồng, điện thoại reo lên:
Tổng giám đốc, có cô Lạc tìm anh.
Nối máy đi.
Vâng.
Mấy giây sau, đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Lạc Vận Nhi:
Xin lỗi, em.... không nên gọi điện đến lúc anh đang làm việc. Có chuyện gì quan trọng à?
Lục Thừa Tiêu quan tâm hỏi.
Thực ra cũng không có gì là là bộ lễ phục tham gia buổi tiệc gia tộc giặt bị hỏng rồi, em muốn nhờ anh giúp xem có người nào có khả năng sửa lễ phục tốt không, sửa hộ em bộ lễ phục.
Giọng của Lạc Vận Nhi mềm mại dịu dàng từ đầu điện thoại bên kia vang lên.
Lễ phục hỏng rồi?
Vâng, người giúp việc mới không cẩn thận... thực ra không trách cô ấy được, dù sao cô ấy cũng là người mới, nhất thời sơ ý, cho nên mới làm hỏng bộ lễ phục.
Đợi anh về, anh sẽ đi cùng em đến cửa hàng cao cấp chọn mua bộ khác.
Nhắc đến bữa tiệc gia tộc, anh liền nhớ đến chuyện không vui giữa mình và Diệp Van Ninh, thân làm vợ, vậy mà cô lại có thể đẩy chồng của mình vào lòng một người phụ nữ khác? Nghĩ đến cũng thật là nực cười.
Thế này... có phải lãng phí rồi không? Thực ra chỉ bị rách ở một chỗ nhỏ thôi, sửa lại một chút là được. Anh quyết định rồi. Bốn chữ này thốt ra, Lạc Vận Nhi ở đầu giây bên kia lập tức nở nụ cười, xem ra trong lòng anh vẫn còn có cô Vậy cảm ơn anh, đợi tiền thưởng của cuộc thi thiết kế lần này gửi đến, em sẽ đem tiền trả lại cho anh.
Không cần phiền phức như vậy.
Vậy, bao giờ anh về? Em đến sân bay đón được không?
Em vui là được, chuyến bay 3 giờ chiều ngày kia. Vâng, vậy em bảo chủ tài xế đưa em đến sân bay, tới đón anh.
Được, cô ấy....
Lời đến đầu môi, Lục Thừa Tiêu lại nuốt vào, vốn định hỏi tình hình cô ấy thế nào, chứng nghén còn nghiêm trọng không... nhưng.
Cô ấy? Cô nào ạ?
Lạc Vân Nhi tò mò hỏi.
Lục Thừa Tiêu đáp:
Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.
Vâng vâng, thực sự đã rất muộn rồi! Vậy em nghỉ đây, anh làm việc tiếp đi ạ!
Do sự chênh lệch về múi giờ, Lạc Vận Nhi ngáp dài một cái.
Ừ, được.
Sau khi ngắt điện thoại, Lục Thừa Tiêu lại đâm đầu vào công việc lần nữa, thời gian hai ngày phải xử lý hết toàn bộ đống công việc này, đồng thời phải để Gia Thế ở lại chi nhánh quản lý, dù sao giám đốc chi nhánh làm việc, anh vẫn không yên tâm!
Tổng giám đốc, anh đi đâu thế?
Thủ Hắc nhìn hành động chuẩn bị rời khỏi văn phòng của cậu chủ, lập tức đi theo.
Không cần đi theo, tôi có việc. Ba tiếng sau, tôi sẽ trở về công ty.
Vâng, tổng giám đốc.
Thủ Hắc lập tức ngừng bước, kính cẩn kh lưng:
Cậu chủ ra ngoài cẩn thận.
Lục Thừa Tiêu cũng không ngờ bản thân có thể lái xe đến đây, đến cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé lớn nhất gần đây, đã đến lúc chuẩn bị ít đồ cho con trai anh rồi, dù sao qua 4 tháng nữa, cậu bé chào đời rồi, phải sắp xếp phòng cho trẻ sơ sinh rồi.
Thấy một bộ đồ mẹ con, Lục Thừa Tiêu không chút do dự mua ngay, cô gái bán hàng phía sau không ngờ nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như vậy ở Châu Âu! Quan trọng là anh ta nhìn rất quen mắt, không biết đã gặp qua ở đâu rồi
Nhìn dáng vẻ vung tay hào phóng của anh, nhân viên bán hàng cũng ngạc nhiên, nhưng thấy vừa rồi anh chọn đến mấy chục thứ đồ mà trẻ con cần dùng và mặc, chắc chân đã có vợ rồi! Xem ra đứa trẻ cũng sắp chào đời!
Đưa thẻ cho nhân viên bán hàng đáng sau:
Đem những thứ này chuyển đến chi nhánh tập đoàn
Để Thịnh.
Tập... tập đoàn Đế Thịnh?
Nhân viên phục vụ nhận thẻ ngây ra sau đó lập tức gật đầu:
Vâng.
Nhân viên bán hàng liền như tỉnh dậy từ cơn mơ, thì ra anh chính là vị CEO tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Đế Thịnh!
Lục Thừa Tiêu vừa ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, lái xe đến trung tâm thương mại lớn bên cạnh tự mình mua chút quà, sau đó mới quay lại bãi đỗ xe.
Vừa vào trong xe, anh lập tức nhận ra có gì đó không
Nhìn qua gương chiếu hậu, có thể thấy rõ một chiếc xe công vụ màu đen ở cách đó không xa, mà hiện tại người bên trong chắc đang nhìn chăm chằm vào anh! Anh bị theo dõi rồi!
Nhìn kiểu dáng chiếc xe công vụ, và nghĩ đến người có thù với anh trừ Lang Hiệu ra chắc cũng chẳng còn ai khác!
Lục Thừa Tiêu lạnh lùng nhếch khóe miệng, muốn theo dõi anh, điều tra lịch trình hoạt động của anh? Còn non làm! Anh lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe thể thao phút chốc lại ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu chạy lên đường nhựa...
Anh ẩn một nút bên cạnh, Thủ Hắc lập tức nhận được lệnh, xác định được vị trí của Lục Thừa Tiêu, liền phái năm sáu chiếc xe giống hệt chiếc của Lục Thừa Tiêu lên đường. Nếu các người đã thích theo dõi, vậy để các người theo cho đã
Kĩ năng lái xe đỉnh cao khiến anh ở trong xe không ngừng lắc qua lắc lại, tốc độ chiếc xe công vụ đằng sau vốn không thể bằng xe thể thao, còn phải coi chừng xe cộ trên đường, tất nhiên là không thể đuổi kịp!
Mẹ nó!
Người đàn ông trong xe công vụ gằn giọng chửi:
Nhanh quá! Mau ấn đạp chân ga, mau đạp đi! Tôi bảo cậu mau đạp đi, cậu nghe thấy không hả?
Người đàn ông lập tức đạp mạnh chân ga, vội vã đuổi theo sau!
Chúng ta bị phát hiện rồi!
Người đàn ông phía sau lên tiếng:
Kĩ thuật lái xe của chúng ta không bằng Lục Thừa Tiêu, xe cũng không bằng xe anh ta, càng không cần nhắc đến tốc độ t