Mục lục
Truyện Không ngờ lấy phải tổng tài - Diệp Vãn Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vào lúc vừa đi ra khỏi hội trường, cô liền cảm nhận được chỗ không bình thường, cô xoay đầu lại nhìn về sau nhiều lần, nhưng con đường ở phía sau vắng tanh không một bóng người.

Cô gắng gượng ôm chặt áo khoác ngoài, chỉ cần đi đến đầu con phố thì sẽ có xe taxi chạy qua lại. Cô đang tiến về phía trước, thì bỗng nhiên, một người đàn ông từ đằng sau nắm lấy vòng eo thon mảnh của cô, cô ngửi thấy mùi hương thân thuộc, là anh!

Diệp Vãn Ninh sửng sốt, sau đó ngại ngùng lên tiếng: “Sao, sao anh lại ra đây?” “Em là đang chuẩn bị chạy trốn đúng không?” Anh nhướng mày, thích thú nhìn chằm chặp ánh phớt hồng hiện lên trên gò má trắng ngần của cô. “Đương, đương nhiên là không phải!” Diệp Văn Ninh lập tức hít sâu mấy hơi, sau đó trả lời thành thục: “Ngày mai em còn có show diễn, nếu không về nghỉ sớm, chắc em sẽ ngủ gật trong show mất?” “Ok, nếu em muốn về, vậy để anh đưa em về” “Anh, đưa em về?" Sâm Sâm đang ở trong nhà, nếu như anh đưa cô về... vậy sẽ lộ tẩy hết! “Sao nào? Em là người phụ nữ của anh, đưa em về nhà, chẳng nhẽ không phải là trách nhiệm của anh hử?” “Không, không phải, vâng được ạ!” Diệp Văn Ninh gật đầu đồng ý, chỉ cần không để cho anh vào nhà, thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? May mà cô đã mua trước một căn hộ cách nhà Nghi Tâm không xa, cùng chuyển đến đó với Sâm Sâm, nếu không hôm nay sẽ lộ tẩy mất “Đi thôi, xe đang dừng ở cuối bãi đậu xe” “Vâng.”


Bàn tay anh ôm trọn búp tay nhỏ nhắn hơi lạnh của cô, đưa cô đi về phía cuối bãi đậu xe, đêm đã về khuya, bốn bề xung quanh đen kịt lại tĩnh lặng, đến ngay cả bãi đậu xe cũng không một bóng người.

Vào lúc anh vừa mở khóa xe, chuẩn bị kéo cửa ra, một bàn tay bất thình lình chống lên mui xe.

Mấy gã trai cà lơ phất phơ xuất hiện trước mặt họ, Lục . truyện kiếm hiệp hay

Thừa Tiêu nheo nửa con mắt, tỏ ra vô cùng không vui. “Ối chà, đúng là tiểu mỹ nhân... Một trong mấy tên du côn giơ tay chuẩn bị sờ vào bàn tay nhỏ của Diệp Văn Ninh, Diệp Vãn Ninh nhanh chóng né tránh, sau đó giơ tay níu chặt áo khoác ngoài màu đen của anh. “Đừng lắm lời, nộp tiền ra đây”

Lục Thừa Tiêu cân nhắc thiệt hơn xong, vì để đảm bảo an toàn cho Diệp Vãn Ninh, anh ném thẳng mấy ngàn tệ vào trong người tên côn đồ, “Cầm lấy tiền, các người có thể đi được rồi. “Đi?” Gã đàn ông háo sắc nhìn mở tiền, lại nhìn vào Diệp Văn Ninh tuyệt sắc khuynh thành, bọn hắn rất rõ ràng người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này là kẻ có tiền!

Hiển nhiên bọn hắn sẽ không chịu bỏ qua một cơ hội tốt như thế này, hằn ta và mấy gã bên cạnh ra hiệu bằng mắt với nhau, sau đó lên tiếng lần nữa: “Hừ... tiểu mỹ nhân này bọn tao cũng rất thích, để bọn anh sảng khoái một phen nhé... Hắn ta dâm đãng tiến sát lại Diệp Văn Ninh.

Chỉnh vào lúc này, Lục Thừa Tiêu tóm chặt cổ tay hắn ta, liền sau đó một tiếng răng rắc vang lên, cổ tay hắn ta đã trật khớp! Anh lại nhấc chân đạp mạnh, gã đàn ông nặng nề ngã nhào lên thân xe đang được đậu bên cạnh. “Con mẹ nó, mày dám ra tay với bọn tao?” Một gã khác tức giận hét lên. “Mày có biết bọn tao là ai không? Quanh một vùng này, ai dám đụng đến bọn tao?”

Lục Thừa Tiêu hừ lạnh một tiếng, giơ tay đánh mạnh vào gã đàn ông vừa tức giận chửi rửa kia, một tiếng răng rắc, gã đó lại ngã mạnh sang một bên.

Liền lập tức ba bốn tên du côn cùng nhau xông lên, mấy gã đó thay đổi mục tiêu thành Diệp Vãn Ninh. “Các người... muốn làm gì?” Diệp Vãn Ninh trước sau vẫn ép bản thân phải giữ được bình tĩnh, nhấc mắt nhìn chằm chằm mấy gã trai trước mặt. Sau đó từng bước lùi ra sau... “Tiểu mỹ nhân, nhìn người đàn ông của em rõ ràng là không quan tâm em, chỉ lo cho sự an toàn của hắn, lạnh nhạt vứt em sang một bên rồi. “Đúng thế mà, đi cùng anh trai nhé” “Bọn anh sẽ yêu thương em... Diệp Vãn Ninh nhãn đầu trán thanh tú, đối với hành vi, biểu cảm và động tác của mấy tên du côn cảm thấy ghê tởm đến mức dạ dày cũng cuộn trào lên...

Bỗng nhiên, Lục Thừa Tiêu chú ý đến điểm không bình thường, lập tức giải quyết mấy tên đang quấn lấy anh, sau đó cấp tốc chạy về phía Diệp Văn Ninh.

Cổ tay Diệp Vãn Ninh bị một trong số mấy gã kia nắm chặt, chính vào lúc Lục Thừa Tiêu đuổi đến, mấy tên côn đồ ở phía sau nhanh chóng rút con dao sáng loáng công kích anh! “Tiêu... Diệp Văn Ninh kinh hãi hét lớn, nhìn thấy con dao đâm về phía anh, vào lúc cô hoảng sợ la lên thất thanh, Lục Thừa Tiêu thực hiện cú đá xoay người nhanh gọn, đá bay con dao găm của gã đàn ông nhân tiện chế ngự gã đó xuống đất. “A... Diệp Văn Ninh la thất thanh, một tên du côn đã sớm thẹn quá hóa giận, cầm lấy dao găm đâm mạnh về phía cô!

Cô muốn lùi sau, nhưng phía sau người đã sớm không còn đường lui, đúng lúc đó Lục Thừa Tiêu mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, dao găm cứ thế sượt qua làm bị thương cánh tay anh!


Mấy tên côn đồ chuẩn bị xông lên tiếp, thì phía xa bồng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chắc hẳn bảo vệ ở cửa chính đã phát hiện ra tình trạng ở bãi đậu xe. “Nhanh, đi nhanh!” “Đi thôi!” Mấy tên đó lập tức trườn bò về phía cửa sau, nhanh chóng bỏ chạy. “Vào đi!” Lục Thừa Tiêu vội vã kéo Diệp Vãn Ninh vào trong con xe thể thao, cánh tay anh đang nhỏ giọt từng lớp máu tươi... “Anh chảy máu rồi... “Đừng nói gì, anh không sao.” Lục Thừa Tiêu giơ tay ôm chặt cánh tay bị thương, bảo vệ ở bên ngoài gõ lên cửa kính. “Anh à, anh có phát hiện tình hình khác thường nào xuất hiện ở vùng này không?” “Không”


Diệp Vãn Ninh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng tại sao Lục Thừa Tiêu lại trả lời như vậy... chẳng nhẽ cứ để cho mấy tên côn đồ kia chạy mất? Vết thương trên cánh tay anh... rất sâu... “Thực sự không có à? Vậy chắc là tôi nghe nhầm.. Bảo vệ ngại ngùng nở nụ cười áy náy với Lục Thừa Tiêu, “Làm phiền anh rồi”


Lục Thừa Tiêu gật nhẹ đầu, đợi đến khi người bảo vệ rời đi, lập tức ấn nút điều khiển, cửa sổ xe tự động khép lại. “Tay của anh, nhanh để em xem thử nào. Diệp Vãn Ninh sốt sắng nắm nhẹ cánh tay anh, nhanh chóng xé rách lớp áo, tạm thời băng bó đơn giản cho anh. “Phải nhanh chóng xử lý mới được!” “Em biết băng bó?” Nhìn tốc độ và cách thức băng bó của cô, không hề kém cạnh Kano và Burakku tý nào. Cô nở nụ cười, “Trước đây em học y, mấy chuyện này không làm khó em được.


Lục Thừa Tiêu khẽ gật đầu, thì ra cô từng học y.... nhưng cô cũng học thiết kế mà… thực sự không phải cùng một người à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK