Cô chỉ đành ngồi lại trên tấm thảm nhung Ba Tư, Diệp Vãn Ninh lại ngáp mấy cái nữa, thực sự không ngăn nổi cơn buồn ngủ đang ập tới, trong màn đêm tĩnh lặng, ở phòng khách chỉ có hai người, bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cơn đau đầu say rượu và thói quen làm Lục Thừa Tiêu tỉnh giấc, mới hơi cựa người, liền cảm thấy trong bàn tay mình đang nắm lấy cái tay nhỏ trắng ngần...
Gương mặt nhỏ của cô không trắng bệch thảm thương như hôm qua, nhưng lại hiện lên nhợt nhạt không có sức sống, cô quá gầy yếu, lời anh nói hôm qua khó tránh có chút hơi nặng nề.... Sau khi anh rời đi, theo lời Kano hỏi thím Lý, cô đã khóc... âm thầm khóc thút thít.....
- Diệp Vãn Ninh, đối với cô, tôi chỉ có thể tràn đầy căm hận.
Bề ngang người cô lên, có lẽ vì quá mệt, có lẽ vì tối qua không được ngủ thoải mái, ban nãy vừa đặt xuống chiếc giường lớn êm ái trong phòng ngủ, cô ngủ thoải mái hơn nhiều.
Ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp yên tĩnh ngủ say của cô, Lục Thừa Tiêu nheo mắt lại, khi anh quay người đi về phía nhà tắm, lại để ý đến bản thiết kế được đặt trên chiếc bàn bên cạnh, dầu vết chỉnh sửa tẩy tẩy xóa xóa rất rõ ràng, xem ra là bài thi sơ khảo của cô.
Cô cũng đăng kí tham gia cuộc thi thiết kế?
Lục Thừa Tiêu quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng lớn, không thể không thừa nhận cô thực sự có tài thiết kế, ý tưởng thiết kế trong vòng sơ khảo thể hiện vô cùng tinh tế, ngay cả anh cũng không thể không tán thưởng tư duy và cách suy nghĩ của cô.
Vòng sơ khảo bây giờ vẫn chưa được coi là hoàn hảo, nhưng anh không dám khẳng định, sau khi cô chỉnh sửa, bản thiết kế này chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Người phụ nữ tài năng như vậy, đáng tiếc cuối cùng lại là người anh oán hận.
Anh cười khổ một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cham chằm vào bản thiết kế, rồi đặt nó về vị trí cũ.
Không để lại chút cảm xúc nào nhanh chóng quay người, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong, anh bước nhanh rời khỏi biệt thự, lái xe đến công ty.
Đợi đến khi Diệp Vãn Ninh tỉnh lại, đã sớm không thấy bóng dáng anh đâu...
Không ngờ lại đã sắp mười giờ rồi, xem ra anh ta sớm đã rời đi?
Cô dụi đôi mắt mơ màng, điện thoại đặt trên chiếc tủ bên giường chợt reo lên.
- Em, đã dậy chưa?
Cô cầm điện thoại, vuốt thanh nhận cuộc gọi:
- Chào buổi sáng, anh.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lịch sự tao nhã, Diệp Vãn Ninh chợt ngây ra, không ngờ đàn anh lại gọi điện cho cô, điều này thật sự khiến cô có chút ngạc nhiên.
- Chào buổi sáng, xem ra đã dậy rồi. Anh nghe nói em tham gia cuộc thi thiết kế lớn ba năm một lần này, đặc biệt gọi đến chúc mừng, em gái, em phải cố gắng lên nhé! Đàn anh đây rất hy vọng được nhìn thấy bóng dáng em trong chung kết!
Cổ Vũ Xuyên, là người thừa kế của tập đoàn Tinh Xuyên, đồng thời cũng là đàn anh khóa trên của Diệp Vãn Ninh.
- Cảm ơn anh, có được vào hay không còn chưa chắc chắn.
Giọng nói dịu dàng của Cổ Vũ Xuyên lại vang lên lần nữa:
- Em gái, năng lực của em tốt như vậy, giáo viên đều gọi em là học sinh thiên tài đó! Anna, nhất định có thể vào được chung kết.
Diệp Vãn Ninh thấp giọng cười:
- Vậy thì nhận trước lời chúc của anh vậy!
- Có gì khó khăn nhớ đến tìm anh, tuy Tinh Xuyên và Để Thịnh luôn nước sông không phạm nước giếng, có thể nói là không bao giờ đụng chạm đến nhau, nhưng nếu em có khó khăn gì, đàn anh đây nhất định giúp em giải quyết đầu tiên, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tinh Xuyên, thân là đàn anh khóa trên của em, anh nghĩ mình có khả năng dó.