Burakku nghẹn cứng họng: “Cậu chủ... em... “Đã biết cô ấy là Diệp Vãn Ninh, tại sao vẫn giấu trên lừa dưới?” Anh truy hỏi đến cùng. “Em cũng là... không có cách nào khác, chuyện này... Burakku không biết nên giải thích thế nào. “Chuyện này không liên quan đến Burakku, là em xin anh ấy giúp em che giấu thân phận.” Diệp Văn Ninh lên tiếng: “Vì thế... anh đừng trách anh Burakku” “Được thôi, vậy em hôn anh một cái, anh sẽ suy nghĩ có nên bùng phát cơn giận hay không.
Burakku thức thời rời khỏi chiếc xe việt dã, để hai người ở lại với nhau, trước khi khép cánh cửa lại, Burakku vẫn không yên tâm tiếp tục dặn dò: “Cậu chủ, không được làm chuyện ảnh hưởng đến miệng vết thương đầu nhé, thiếu phu nhân chắc cũng bị thương, cần phải đắp thuốc đấy!” “Nhiều chuyện!” Lục Thừa Tiêu bất mãn nhìn Burakku, sau đó dời lại tầm mắt lên người Diệp Văn Ninh.
Diệp Vãn Ninh cúi đầu hôn lên môi anh, “Em cứ tưởng hôm nay em... “Anh sẽ đến cứu em.” Lục Thừa Tiêu ôm chặt cô vào lòng, “Anh xin lỗi, đã để em phải chịu tổn thương” “Chỉ là vết thương ngoài da thôi... em không sao” Diệp Văn Ninh nghĩ đến một chuyện vô cùng khẩn cấp, “Em, em phải đi vào công xưởng bỏ hoang kia lần nữa!” “Em đi công xưởng đó làm gì?” Lục Thừa Tiêu còn chưa kịp ngăn cản, Diệp Vãn Ninh đã chạy về phía công xưởng bỏ hoang kia, dù cho cô ngã xuống đất nhiều lần, cô vẫn gắng hết sức chạy về phía đó.
Burakku và Kase đều không yên tâm, vội vã đưa người đi theo. Cánh tay Lục Thừa Tiêu đã được cố định bằng vải băng, anh dùng tay trái mở cửa xe, Kano nhìn thấy Lục Thừa Tiêu chuẩn bị xuống xe, lập tức lên tiếng: “Cậu chủ,
Kase và Burakku đã đưa người đuổi theo rồi. “Đi, đi xem thử” Cô bé này vội vàng chạy vào bên trong để làm gì? Lục Thừa Tiêu cảm thấy khó hiểu, cùng đi vào trong với Kano.
Diệp Vãn Ninh chạy vào trong nhà máy bỏ hoang liền thở phì phò... “Lạc Du, Lạc Du!” Cô đẩy cánh cửa cũ nát ra, liền nhìn thấy Trần Lạc Du nằm trên mặt đất, “Lạc Du... Lạc Du, cô tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
Đã không kịp nữa rồi... đã không còn kịp nữa rồi... “Không, Lạc Du... cô tỉnh lại, tỉnh lại đi mà!” Diệp Văn Ninh khóc thút thít, muốn gọi Trần Lạc Du tỉnh lại, nhưng tất cả, đã quá muộn màng.. “Hu hu hu..” Cô nghẹn ngào, đau thương hóa thành phẫn nộ, “Cô tỉnh lại đi, không phải cô còn đứa em gái à? Cô tỉnh dậy, cô phải chăm sóc nó, cô tỉnh lại đi!” “Đều là lỗi của tôi, đều là tôi không tốt... tôi nên ngoan ngoãn đi theo bọn hắn, như thế... cô sẽ không tóm lấy chân hắn ta, đều do tôi, do tôi không tốt... huhuhuhu...
Lục Thừa Tiêu chạy đến hiện trường liền nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức tiến lên trước ôm lấy Diệp Văn Ninh, nhìn cô gào khóc khàn cả tiếng, dáng vẻ giống y hệt vừa nãy ôm chặt anh, anh sẽ đau lòng... thương cô đang nghẹn ngào nức nở, thương xót cô tự trách bản thân... “Văn Ninh, em bình tĩnh chút!” “Em phải bình tĩnh thế nào, em phải bình tĩnh thế nào!” Diệp Vãn Ninh khóc lớn trong vòng ôm của anh, trong làn nước mắt mờ nhòa cô lại chú ý đến vết máu trên đầu ngón tay Trần Lạc Du...
Ba vết chấm... giống như là nét bút...