“Thiếu phu nhân... không, không có gì. Sắc mặt của Mẫn Mẫn ngày càng không được bình thường, ngoại trừ căng thẳng còn mang theo sự áy náy đối với Diệp Vãn Ninh, “Cô, cô xuống dùng bữa sáng đi ạ, đã chuẩn bị xong rồi, có món cô thích, thích ăn nhất đấy!” “Mẫn Mẫn, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nghe Mẫn Mẫn nói năng lắp bắp, Diệp Vãn Ninh càng cảm thấy nghi hoặc, “Mẫn Mẫn, em là người không biết nói dối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” "Em... Mẫn Mẫn cúi gập đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Vãn Ninh, “Thiếu phu nhân, cô nhất định không, không được đi đến phòng đọc sách. “Phòng đọc sách?” Lục Thừa Tiêu? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Không phải vết thương của anh đã khỏi hoàn toàn rồi sao? Trừ khi... vết thương đã bị nứt ra? Diệp Vấn Ninh có chút lo lắng đi về phía phòng đọc sách.
Mẫn Mẫn lập tức đi lên phía trước kéo Diệp Vãn Ninh lại, “Thiếu phu nhân, cô đừng đi mà." “Mẫn Mẫn, em ngăn không cho chị đi đến phòng đọc sách có phải là có nguyên nhân gì không?" Diệp Vân Ninh nhìn dáng vẻ sốt ruột của Mẫn Mẫn, tạm thời dừng lại bước chân. “Em... không... không có lý do gì cả.
Diệp Văn Ninh nhìn Mẫn Mẫn ấp a ấp ủng, bộ dạng úp úp mở mở liền biết nhất định là phải có lý do! Cô lập tức soải bước về phía phòng đọc sách... “Thiếu phu nhân, đừng...” Lời Mẫn Mẫn còn chưa dứt,
Diệp Vãn Ninh đã mở cửa phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trên chiếc giường nhỏ, Diệp Vãn Ninh sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, đây chính là lý do Mẫn Mẫn ngăn cản không cho cô tiến vào đúng không?
Cô giơ tay đỡ lấy bụng, tim giống như là bị dao đục khoét trăm ngàn mảnh, không biết vì sao... cô đã nếm được mùi vị bị người khác phản bội... cô hơi hoảng loạn, không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào. “Chị, chị Văn Ninh.." Lạc Vận Nhi giả vờ vô tội, giơ tay ôm chặt tấm chăn mỏng, Lục Thừa Tiêu nằm bên cạnh nghe thấy tiếng kêu của cô ta, dần dần tỉnh dậy, "Chị Văn Ninh, em... em và anh Thừa Tiêu không phải như chị nghĩ đâu”
Lục Thừa Tiêu khẽ mở đôi mắt sắc bén, nhìn thấy cảnh tượng mình và Lạc Vận Nhi ở bên nhau cũng cảm thấy kinh hãi không thôi, anh che giấu cảm xúc kinh ngạc, trên khuôn mặt tuấn lãng không hề gợn bất cứ biểu cảm nào, vén đi những lọn tóc lòa xòa trước trận thì có thể nhìn ra được tia chán nản của anh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? "Vậy sao?"Diệp Văn Ninh nở nụ cười tao nhã, nhìn dáng vẻ tĩnh lặng như nước của Lục Thừa Tiêu... xem ra, bọn họ ở bên nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi?
Diệp Văn Ninh, sao mày lại cảm thấy đau lòng? Sao lại cảm thấy buồn bã? Sao lại cảm thấy tim rất đau đớn? Nguyên nhân chỉ có một mà thôi, chính là mày đã yêu anh ấy rồi... quả nhiên, mang thai đứa con của ai, thì sẽ càng để tâm đến người đó nhỉ? “Thật đấy, chị Vãn Ninh, chị phải tin em... em và anh Thừa Tiêu, mặc dù em cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả chuyện này chắc chắn là không giống với chị đang nghĩ, chị Vãn Ninh, chị nhất định đừng nghĩ ngợi lung tung!” Bộ dạng vội vã giải thích của Lạc Vận Nhi, trong mắt người ngoài chính là cố ý giấu đầu hở đuôi!
Cô giơ tay đỡ lấy cơ thể đã mang bầu tám tháng của mình, giương mắt nhìn Lạc Vận Nhi, lộ ra nụ cười thế lương,“Tôi không nghĩ lung tung mà cũng không nghĩ vớ vẩn, mặc quần áo đi rồi xuống ăn sáng, bữa sáng nguội mất thì không hay
Bữa sáng nguội đi, còn có thể hâm nóng... nhưng tim đã nguội lạnh, thì không thể sưởi ấm được nữa...