• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Thần đột nhiên nghĩ đến một khả năng khiến anh kích động, anh hỏi Hàn Tuyết:

“Bác sĩ đã nói đứa trẻ là nữ, nhưng có khi nào đó lại là nam không?”

“Anh nói vậy là ý gì?” Hàn Tuyết không hiểu khi anh bất ngờ đổi chủ đề. “Cái này tôi cũng không rõ.”

Cô đã có thai đâu mà biết được? Thậm chí cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện cưới xin gì nữa, từ sau khi bị tổn thương bởi Hoắc Tư Thần, cô quyết định không yêu ai khác.

Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Tư Thần reo vang. Anh định không bắt máy, nhưng mỗi khi Nhị Bình gọi đến thì đều có chuyện gấp, vậy nên anh đành quay sang nói với Hàn Tuyết:

“Chờ một chút.”

Anh đi ra xa một chút, sau đó cắm tai nghe vào.


“Hoắc tổng, chúng tôi điều tra ra được mộ của cô gái kia rồi, là một người quen của Diệp Thiên. Hơn nữa, dường như cô ấy mất khi sinh con.”

Đầu óc Hoắc Tư Thần xoay chuyển thật nhanh, tất cả những dữ liệu vừa thu thập được đột nhiên nối liền lại thành một mạch, anh bóp chặt điện thoại, hỏi:

“Có tra được đứa trẻ của cô gái kia đang ở đâu không?”

“Chỉ biết là được nhận nuôi, nhưng không rõ là ai đã đưa đứa trẻ đi.”

Hoắc Tư Thần híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thành phố M trở nên sáng bừng một cách kỳ lạ, anh cong môi nói:

“Không cần tra nữa.”

“Vâng? Tôi hiểu rồi.” Nhị Bình không rõ tại sao đột nhiên ông chủ của mình lại đổi ý, nhưng cứ làm theo là được, hắn còn muốn nghỉ ngơi đây này. Mấy hôm nay bị hành thật là khổ sở, việc gì cũng đến tay hắn, còn những tay lão luyện thì suốt ngày đi chơi.

Tắt máy, Hoắc Tư Thần quay đầu nhìn về phía Hàn Tuyết, anh dường như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

“Tư Thần, mau nhìn!”

“Không phải, không phải tôi đang trêu cậu, mà là thằng bé vừa rồi trông rất giống cậu đó. Chẳng lẽ là con rơi của cậu à?”

“Cậu thấy thằng nhóc kia thế nào?”

“Đúng, chính là đứa trẻ đi bên cạnh Liên Liên, anh trai của Liên Liên.”

“Tôi nói này, cậu không cảm thấy thằng nhóc kia cũng là con của cậu à?”

Hoắc Tư Thần nhớ lại những lời mà Mặc Phong nói, không khỏi tự trách bản thân quá ngu ngốc. Tên kia còn nhận ra mà anh thì vẫn luôn bị thứ khác che mắt…

Cuộc sống chính là như vậy, đôi khi người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc mới thanh tỉnh.

Hoắc Tư Thần biết được rất có thể thằng nhóc kia là con mình thì hưng phấn đến nỗi quên mất Hàn Tuyết còn ở nơi này, anh cười như một kẻ ngốc:

“Là con trai, là con của mình, thằng bé là con của mình!”

Thấy anh như vậy, Hàn Tuyết có chút kinh ngạc:

“Anh vẫn ổn chứ?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy cái nụ cười ngốc nghếch ấy của Hoắc Tư Thần, chẳng lẽ hai năm qua anh bị chấn thương tâm lý? Người bị bệnh tâm lý là cô mới đúng chứ! Cô phải trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ nhưng vẫn hoàn hảo đây này!

Hoắc Tư Thần quay sang chỗ cô, lập tức trở về dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành. Anh hắng giọng nói:

“Cảm ơn cô. Không còn việc gì nữa, cô có thể đi rồi.”

Anh chờ không kịp muốn xông đến chỗ Tiêu Linh hỏi cô cho ra lẽ, nếu thật sự Liên Liên chỉ là con nuôi thì anh có thể xác định Tiểu Hạo là con trai của mình rồi! Không những có con, mà còn là con trai! Hoắc gia rốt cuộc có người nối dõi, hiện tại cho dù phải hạ mình cầu xin cô quay về, anh cũng làm.

Hoắc Tư Thần đang định rời đi thì bên ngoài có tiếng ồn ào, anh tiến tới mở cửa, trước mắt là cảnh tượng hỗn loạn. Vừa liếc mắt, anh lập tức nhận ra gã đàn ông đang làm ồn kia là Diệp Thiên.

“Chuyện gì vậy?”

Thấy anh đi ra, đám người vội cúi người chào rồi nói:

“Hoắc tổng, tên này đột nhiên xông đến muốn chúng ta thả người.”

Diệp Thiên cũng nhanh chóng nhận ra Hoắc Tư Thần, hắn ghét bỏ nói:

“Thì ra anh là loại người này.”

“Loại người gì?” Tâm trạng của Hoắc Tư Thần đang vô cùng tốt nên anh không so đo với Diệp Thiên.

Diệp Thiên quan sát thật kỹ Hoắc Tư Thần, thấy quần áo anh ta không xộc xệch mà tất cả đều chỉn chu thì hơi yên lòng, nhưng vẫn phải hỏi:

“Hàn Tuyết đâu? Các người đã làm gì cô ấy?”

“Cậu quen của Hàn Tuyết?” Hoắc Tư Thần nghiêng đầu qua nhìn vào trong.

Một cô gái xinh đẹp ăn mặc đơn giản bước ra ngoài, khí chất trên người cô đã thay đổi rất nhiều, có thêm vài phần hiền hòa dễ gần. Đó không phải Hàn Tuyết thì còn ai?

“Diệp Thiên? Sao anh lại ở đây?”

“Cô không sao chứ?” Diệp Thiên bình tĩnh hơn, kéo lại vạt áo đã bị rối của mình.

“Không sao, tôi chỉ đến nói chuyện với người quen thôi.”

Hàn Tuyết đột nhiên thấy có chút buồn cười, vậy ra hắn nghĩ cô bị bắt cóc hay gì đó sao? Cũng tại đám người của Hoắc Tư Thần quá hung hãn dọa người mà ra.

“Cô quen tên này à?” Diệp Thiên chỉ chỉ vào Hoắc Tư Thần.


“Không những quen, mà còn quen thân nữa. Thật ra, Hoắc Tư Thần là…”


Cô đang định nói cho hắn biết thì Hoắc Tư Thần đột nhiên cắt ngang:


“Hàn Tuyết, cô có thể đi được rồi.”


Anh không cần biết họ muốn nói gì với nhau hay có quan hệ thế nào, nếu chỉ là hiểu lầm thì bỏ qua đi. Trong lòng anh như lửa đốt, nóng nảy rời đi, anh phải tìm Tiêu Linh và con trai của mình! Con trai của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK