• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tuyết khóc rất lâu, rất lâu, đến nỗi làm Tiêu Linh lúng túng đưa khăn giấy qua, liên tục an ủi:

“Được rồi, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi cô.”

Hàn Tuyết đưa tay giật khăn lấy lau nước mắt, rồi vừa nức nở vừa nói:

“Coi như chúng ta không ai nợ ai.”

Cô ta nói xong thì đứng lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Linh, môi khẽ mấp máy.

“Cô có chuyện muốn nói với tôi à?”

Tiêu Linh hỏi lại, khi nhìn thấy cái bụng bầu của cô, Hàn Tuyết đột nhiên cắn chặt răng rồi lắc đầu:


“Không có gì.”

Cô ta không hận Tiêu Linh nữa, nhưng cũng không tốt bụng đến nỗi nói cho cô biết sự thật, rằng cái thai đó đúng là của Hoắc Tư Thần. Tất cả ân oán giữa họ xem như đến đây thôi, mai này Tiêu Linh có ra sao đều chẳng liên quan đến cô ta.

Hàn Tuyết hít sâu một hơi, hai mắt cay cay nói với Tiêu Linh:

“Tôi đi đây.”

“Tôi sẽ không giữ cô lại, nhưng dù sao muốn sống cũng phải có tiền.” Tiêu Linh nói thẳng, đưa cho Hàn Tuyết một cái thẻ rồi cười với cô ta: “Không nhiều đâu, chỉ đủ cho cô thuê nhà sống tạm một tháng.”

Nhìn cái thẻ ngân hàng kia, sắc mặt của Hàn Tuyết nháy mắt đông cứng lại:

“Không cần cô bố thí!”

Tiêu Linh cứng rắn nhét nó vào trong tay Hàn Tuyết rồi xoay người rời đi, chỉ bỏ lại một câu:

“Không cần cũng bố thí cho cô, đi đi.”

Bóng lưng gầy yếu của Tiêu Linh lúc này đột nhiên trở nên cao lớn trong mắt của Hàn Tuyết, mặc dù lời nói khó nghe, nhưng lòng tốt của cô, Hàn Tuyết cảm nhận được rồi.

Cắn chặt răng vào nhau, Hàn Tuyết siết lấy thẻ ngân hàng trong tay, nước mắt tràn mi rơi trên gò má hao gầy:

“Từ nay về sau, chúng ta xem như không ai nợ ai.”

Hàn Tuyết chỉ ở lại vài ngày như vậy, sau đó đi mà không chào tạm biệt với người nào ngoài Tiêu Linh.

Cuộc sống của Tiêu Linh dần dần ổn định hơn, an tâm dưỡng thai, buồn chán thì ra ngoài đi dạo. Tất nhiên, lúc nào Diệp Thiên cũng có mặt để đảm bảo an toàn cho cô.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Tiêu Linh cuối cùng phải đối mặt với cửa ải lớn nhất trong đời con gái, sinh con! Cô không muốn miêu tả cảm giác đau đớn như bị chẻ làm hai nửa này chút nào, nhưng chết tiệt là cả một đoạn thời gian dài sau đó cô vẫn sẽ nhớ kỹ. Ngay cả thuốc tê cũng không có, bác sĩ dùng dao rạch tầng sinh môn, bắt cô ra sức rặn, nỗi đau này là thứ mà cả đời này cô đều chẳng thể quên được!

Trước mắt Tiêu Linh mờ dần đi, bụng dưới vẫn quặn đau khiến cô như mất hết sức lực, đã lâu lắm rồi, sao còn chưa xong nữa?

“Cô Tiêu, cố lên, đừng ngủ, cô mà ngủ bây giờ là không được đâu! Còn một chút nữa thôi, đã thấy đầu đứa trẻ rồi!”

Tiếng bác sĩ và y tá liên tục ở bên tai cô vang lên, Tiêu Linh dùng hết chút sức còn sót lại trong người rặn mạnh một cái, bụng bỗng nhiên nhẹ tênh.

“Ra rồi ra rồi, là một bé…”

Âm thanh tiếp theo là gì, cô hoàn toàn không nghe được nữa.

Có thể nói, cả đời Tiêu Linh hối hận nhất là hai việc.

Một, không trốn khỏi gia đình mình sớm hơn.

Hai, vô tình mang thai.

Ngày hôm sau tỉnh lại, người đầu tiên Tiêu Linh nhìn thấy là Diệp Thiên. Trên tay hắn mang theo cơm cho cô, sau đó là sữa bột, tả, các loại khăn giấy, khăn mặt, cùng vài món đồ linh tinh khác nữa.

Hắn thấy cô dậy thì mừng rỡ nói:

“Đứa nhỏ rất đáng yêu, em có muốn nhìn một lát không, anh bế qua cho em nhìn?”

“Không… Không cần đâu, đợi lát nữa đi.”

Đứa trẻ vẫn đang được y tá chăm sóc cẩn thận, còn Diệp Thiên thì tự xung phong làm người giám hộ cho Tiêu Linh. Cô buồn cười nhìn bộ dáng bận rộn của hắn, hỏi:

“Gia đình anh có biết anh đến đây bỏ việc không vậy?”

“Biết chứ, họ còn nói hôm nào đưa em về ra mắt kia kìa.” Diệp Thiên ngượng ngùng.

“Em…” Tiêu Linh lại muốn từ chối, nhưng đã bị nụ cười ngây ngô của hắn lắm cho cảm động, đành qua loa đáp: “Để sau này tính đi.”

Diệp Thiên nhận ra sự thay đổi rất nhỏ này của cô, cười đến ngu ngốc. Hắn dọn dẹp một lần các vật dụng trong phòng, sắp xếp cẩn thận rồi mới kéo ghế đến chỗ Tiêu Linh ngồi, tò mò hỏi:

“Ừ, em đã nghĩ tên cho con chưa?”

“Tên à?” Tiêu Linh chớp mắt, chìm vào trong suy nghĩ riêng.

Cô đã nghĩ rất nhiều cái tên cho đứa trẻ này, Tiêu Tiểu Ngọc, Tiêu Sơ Nhiễm, Tiêu Cửu Vân, Tiêu Vân… nhưng nói thật thì chưa có cái tên nào mà cô hài lòng cả.

“Đợi em nghĩ thêm, vẫn chưa nghĩ ra được.”

“Em định cho nó mang họ của em phải không?”

Diệp Thiên sờ sờ mũi, vô liêm sỉ nói:

“Thật ra anh thấy tên Diệp Liên cũng hay lắm đó.”


“...”


Tiêu Linh đen mặt nhìn hắn, cái này có khác nào bảo cô lấy họ của hắn cho đứa bé chứ? Cái người này thật sự là quá kiên nhẫn, quá chất phác, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ bị anh làm rung động mất. Ừm, hy vọng là không.


“Anh đừng trêu em nữa, em ngủ một giấc đã.”


Vừa tỉnh lại chưa lâu, cơm cũng không kịp ăn, nhưng Tiêu Linh thấy quá mệt mỏi, cô chỉ muốn nghỉ thêm thôi. Chuyện tên con thì đợi khi nào cô ngủ dậy lại tính tiếp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK