• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn MR công khai tất cả chuyện xấu của Thiên Mỹ, khiến gia đình Hàn Tuyết rơi vào thế cục không thể vãn hồi. Sau khi phá sản, cô ta lang thang ở khắp nơi làm đủ mọi việc để kiếm sống, cuối cùng trôi dạt đến thành phố khác, mà thành phố này, vừa vặn là nơi Tiêu Linh đang sống.

Cái thai đã được bảy tháng, Tiêu Linh đi lại bắt đầu hơi bất tiện. Nhưng bởi vì không có ai chăm sóc, chỉ có một người bạn là Diệp Thiên, nên bình thường cô phải tự làm tất cả mọi chuyện.

Diệp Thiên thấy thế, tìm cô tỏ ý muốn vào sống cùng cô cho tiện săn sóc, nhưng Tiêu Linh khăng khăng không chịu. Cô thấy làm vậy chẳng khác nào thừa nhận chuyện họ qua lại, cô quyết định nói thẳng với Diệp Thiên:

“Anh đừng như vậy, em không đáng để anh yêu đâu.”

Khuôn mặt của Diệp Thiên hơi sượng, hắn lắc đầu, nói:


“Không có gì là đáng hay không, Tiêu Linh, em là một người phụ nữ tốt. Em chịu thương chịu khó, vất vả cũng không than vãn, là mẫu người mà anh luôn tìm kiếm. Tuy rằng thời gian chúng ta quen biết rất ngắn, chỉ mới mấy tháng, nhưng anh nhìn ra được sự dịu dàng, chu đáo của em. Anh…”

Nói đến đây, hắn quỳ xuống đất, đột nhiên rút ra một chiếc nhẫn cưới không biết được chuẩn từ lúc nào.

“Anh yêu em, em đồng ý lấy anh không?”

Lời cầu hôn bất ngờ này khiến Tiêu Linh không biết phải làm sao, hắn cầu hôn cô ngay trước khu nhà, bao nhiêu khách trọ xung quanh đều nhìn thấy, nếu cô từ chối thì khiến hắn mất mặt, mà đồng ý thì lại không được. Cô lúng túng nắm tay Diệp Thiên muốn kéo hắn lên:

“Anh đừng như vậy, chúng ta, chúng ta vào nhà lại nói được không?”

“Nếu em không đồng ý thì anh không đứng lên đâu. Từ chối cũng được, anh chịu được, nhưng ít nhất hãy cho anh một câu trả lời.”

Diệp Thiên thật sự là một tên đại ngốc, hai người còn chưa nói lời yêu, chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái, mà hắn đã chuẩn bị cả nhẫn cưới rồi! Trời ạ, có ai tán gái như hắn không chứ?

Biết không trả lời là không được, Tiêu Linh đưa tay đỡ bụng mình, nhìn đứa trẻ đã sắp ra đời, cô mím môi rồi khẽ từ chối:

“Xin lỗi. Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Anh hiểu…” Diệp Thiên thoáng thất vọng, nhưng vẫn rất kiên trì mà nói: “Đợi đến khi nào em suy nghĩ lại, anh sẽ tiếp tục cầu hôn em.”

“Khụ khụ…”

Hắn ăn cái gì mà lỳ lợm vậy chứ? Tiêu Linh dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt tuấn tú cương trực của hắn, tâm đột nhiên dao động. Sự ân cần của Diệp Thiên không phải không có tác dụng, chỉ là bóng ma trong lòng cô quá lớn, cho nên đến tận lúc này vẫn muốn sống một mình. Chờ đứa trẻ sinh ra lại nói!

Diệp Thiên đứng lên, hai người ngượng ngùng nhìn nhau. Để tránh cho khó xử, Tiêu Linh nói:

“Em muốn đi mua một ít đồ chuẩn bị cho sau sinh, anh vào nhà trước đi.”

“Để anh đưa em đi!” Diệp Thiên cất nhẫn đi, sau đó nhiệt tình nói. “Anh có xe.”

“Em biết anh có xe rồi.” Tiêu Linh thừa hiểu tính người này, không thể từ chối nổi. “Vậy làm phiền anh.”

Thấy cô đồng ý đi cùng mình, cũng không xa lánh mình sau việc xấu hổ vừa rồi, Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

“Chờ anh một lát.”

Hắn chạy vội vào nhà, lát sau lái xe ra ngoài rồi vòng qua mở cửa xe cho Tiêu Linh, mỗi một hành động của hắn đều rất tinh tế, luôn chú ý tình hình của cô.

Tiêu Linh ngồi vào xe, sau đó được Diệp Thiên đưa đến siêu thị mua đồ. Bởi vì cô mang thai, bụng đã rất to nên hắn sợ cô bị thương, đi đến đâu cũng bảo cô cẩn thận. Cô nói muốn mua gì, hắn sẽ lấy giúp cô, thậm chí còn muốn để cô lên xe đẩy mà đẩy đi.

Hai người lượn một vòng quanh siêu thị, khi đi đến chỗ quầy tính tiền, Tiêu Linh đột nhiên nghe được tiếng ồn ào.

“Cô kia, cô chưa trả tiền! Bảo vệ, ngăn cô ta lại!” Tiếng hét thất thanh của nhân viên siêu thị và tiếng chuông báo vang lên ầm ĩ.

Diệp Thiên theo bản năng đưa tay che chắn cho Tiêu Linh, hắn nhíu mày nhìn đám đông ở chỗ kia, dặn dò:

“Em đừng sợ.”

“Em không có sợ.” Tiêu Linh buồn cười, hóng hớt liếc nhìn về phía đó.

Cô gái kia bị bảo vệ giữ lại, đầu tóc rối bù nhìn không rõ mặt mũi, quần áo thì có vẻ rách rưới như ăn xin. Cô ta khóc kêu:

“Tôi không có trộm đồ, tôi không có trộm đồ!”


“Kiểm tra cô ta xem, vừa nãy máy rà soát có kêu lên!” Nhân viên siêu thị chắc chắn.


“Qua bên đó xem đi.” Tiêu Linh kéo kéo áo Diệp Thiên, hắn không đồng ý, nhưng thấy cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình thì gật đầu.


Đến gần hơn một chút, Tiêu Linh mới nhận ra cô gái đang bị bảo vệ giữ chặt kia có chút quen mắt. Cô nhìn kỹ hơn, đột nhiên mở to mắt ra, bị kinh ngạc không nhẹ.


Đây, đây là Hàn Tuyết mà? Cô không nhìn nhầm chứ? Sao cô ta lại ở nơi này, hơn nữa bộ dạng còn thảm hại như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK