• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để Tiêu Linh nghỉ ngơi cho tốt, Hoắc Tư Thần đi làm mà không gọi cô dậy, còn đặc biệt dặn quản gia chuẩn bị quần áo ấm cho cô để tối nay cô ra ngoài đi dự tiệc mừng của công ty.

Hoắc Tư Thần không biết rằng tuy nói tiệc mừng của công ty, nhưng bữa tiệc nhỏ này thực chất được tổ chức bởi đám người rảnh rỗi ở một nhà hàng cách công ty chừng 5km. Hơn nữa, người đứng ra chịu trách nhiệm còn là trưởng ban sản xuất Lâm Thiếu Kiệt. Nếu anh biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý cho Tiêu Linh đi như vậy.

Anh vùi đầu vào làm việc, bỗng chốc cảm thấy có gì đó thiếu vắng. Ngày hôm qua Tiêu Linh đi khám thai nên không đến công ty, hôm nay lại tiếp tục ở nhà, vậy là hai ngày liền không có cô thư ký nhỏ ở bên cạnh đấm vai cho anh.

Tiêu Linh ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh giấc, sau đó nhận được tin nhắn từ Hoắc Tư Thần, dặn dò cô hôm nay có thể tự do thoải mái ra ngoài. Anh ta hôm nay làm sao thế nhỉ? Sao quan tâm đến cảm nhận của cô thế này?

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, sửa soạn một lát. Người làm trong nhà kín tiếng hơn nhiều, không còn nghị luận trước mặt cô nữa, còn ở phía sau họ có tiếp tục hay không thì khó mà kiểm soát nổi.

Tiêu Linh bỏ mất bữa sáng, bữa trưa phải ăn bù một chút đồ bổ.


Sau nửa ngày ở nhà đi qua đi lại, hoạt động tay chân, đọc sách, chăm sóc hoa cảnh ở trong vườn, cuối cùng cũng đến giờ đi dự tiệc.

Lâm Thiếu Kiệt nhắn tin đến, nói: “Có cần tôi đến đón cô không?”

Tiêu Linh nhìn màn hình điện thoại, khóe môi giần giật, thầm nghĩ nếu Lâm Thiếu Kiệt chạy đến trước cổng Hoắc gia đón cô đi chơi thì chắc cô và anh ta đều sẽ bị lột da mất.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đến đó.”

“Được rồi, địa chỉ đã gửi cho cô.”

“Ừm, lát nữa gặp.”

Tiêu Linh vừa trang điểm vừa nhắn tin với Lâm Thiếu Kiệt, suýt chút thì làm hỏng phần kẻ mắt. Cô chọn quần áo rộng rãi, sau đó khoác thêm áo khoác mà Hoắc Tư Thần chuẩn bị để tránh người khác nhìn thấy bụng mình đang nhô ra.

Quản gia chờ sẵn cô ở bên ngoài, làm theo lời dặn của Hoắc Tư Thần, đến đảm bảo an toàn cho cô.

Bữa tiệc nằm trên tầng hai của khách sạn năm sao, được Lâm Thiếu Kiệt bỏ tiền ra bao trọn. Tiêu Linh đến không sớm cũng không trễ, vừa lúc chỉ mới có mấy người đang ngồi trò chuyện. Thấy cô đi vào, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi.

“Xin chào.” Tiêu Linh cười với bọn họ, trên thân ăn mặc đơn giản, nhưng toàn bộ đều là hàng hiệu.

Lâm Thiếu Kiệt đứng ra giới thiệu:

“Mọi người làm quen một chút, đây là Tiêu Linh, cũng vừa mới đến công ty chúng ta.”

Hắn không nhắc đến chức vụ của cô vì sợ mọi người đánh sâu vào đó, nhưng khó mà ngăn cản được người khác tò mò. Một cô gái tóc ngắn nhìn về phía cô, nói:

“Chào chị Tiêu, không biết chị làm ở bộ phận nào?”

“Chị chỉ là một thư ký quèn thôi, ha ha.” Tiêu Linh cười nói, chậm rãi ngồi xuống một ghế trống.

Cô gái kia lại hiếu kỳ nhìn về phía Tiêu Linh mà hỏi:

“Thư ký của ai vậy ạ? Của anh Lâm hay sao?”

Lâm Thiếu Kiệt cũng có thư ký sao? Tiêu Linh sững lại, nhìn về phía hắn.

“Không phải, mọi người đừng hỏi nữa, Tiêu Linh ngại đấy.” Lâm Thiếu Kiệt cười giải vây, vẻ ngoài của vị trưởng ban sản xuất này cũng thuộc diện ưu tú, tuổi còn trẻ đã làm đến vị trí này khiến rất nhiều cô gái ở đây âm thầm thích hắn.

Mọi người nghe lời hắn, không hỏi tới chuyện của Tiêu Linh nữa, bắt đầu bàn tán về cấp trên. Cả đám thi nhau bĩu môi, nói người này khó tính ra sao, người kia đáng sợ thế nào. Mới vào công ty mấy ngày, bọn họ đã hiểu được cảm giác thế nào là ma cũ bắt nạt ma mới, nói quên trời quên đất.

Tiêu Linh hiếm khi được tham gia mấy bữa tiệc như thế này, tâm trạng của cô vì vậy mà tốt lên rất nhiều.

Đợi một lát, mọi người đều tới đủ. Nhìn vậy mà hơn năm bàn ở tầng hai đều chật người, sơ sơ cũng có hơn năm mươi nhân viên mới, có cả những người cũ đến chung vui.

Phục vụ bưng lên các loại món ăn đặc sắc, mùi vị còn chưa biết ra sao, nhưng hương thơm đã chinh phục được mấy vị thánh ăn. Tiêu Linh âm thầm thấy may mắn vì cái mùi này không làm cô buồn nôn.

Trong bữa ăn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà mọi người đều hỏi Lâm Thiếu Kiệt về mối quan hệ của hắn và Tiêu Linh, báo hại hắn phải giải thích mãi, bị họ trêu đến nỗi lỗ tai đỏ bừng lên.

Hắn phẩy tay nói:

“Tôi còn chưa có bạn gái đâu, đừng trêu nữa, ai mà trêu tôi thì đừng trách sau này tôi bắt tăng ca!”

Hắn sử dụng tuyệt chiêu lấy chức vụ đe dọa, rốt cuộc khiến họ dừng bàn tán về hai người. Cả quá trình này Tiêu Linh cũng rất nỗ lực giải thích giúp hắn, nhưng vừa mở miệng là bị họ chọc cho á khẩu ngay.

“Chị Tiêu như vậy là không được, đi chơi phải uống một hai ly bia mới vui chứ?” Có một tên nhóc mặt mũi đỏ ửng đưa ly bia về phía cô, xem bộ dạng có vẻ đã ngà ngà say.

“Chị xin lỗi, chị không uống được bia rượu.”


Tiêu Linh từ chối ngay, nhưng người này vẫn bám dính không buông:


“Thôi nào, một ly là được mà!”


“Để anh uống với chú.” Lâm Thiếu Kiệt đúng lúc vươn tay ra, cướp lấy ly bia của tên kia, một hơi uống sạch.


Tiếng reo hò vang lên từ cả năm bàn, hành động này của Lâm Thiếu Kiệt thật sự làm mọi người hiểu lầm. Ban đầu vốn không có chỗ cho Tiêu Linh, nhưng hắn lại nói sẽ dẫn bạn đến, rồi chuẩn bị thêm bàn tiệc, mời thêm người đến chơi, chuyện này ai cũng biết. Những thứ này chỉ rõ Lâm Thiếu Kiệt có ý với cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK