• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó trở về nhà, Tiêu Linh hay tin cả gia đình mình đã chuyển đến thành phố, nhưng cô không dám đi thăm. Lần trước ra ngoài một lần đón chị gái thôi mà quản gia cũng đi theo cô, lại đi nữa thì không tốt lắm, cô sợ họ phát hiện mối quan hệ kỳ cục giữa cô và Hoắc gia.

Trừ lúc giữa trưa hai người nảy sinh chuyện đó xong, ánh mắt của Hoắc Tư Thần nhìn về phía cô có gì đó là lạ, mỗi lần bị anh nhìn cô đều thấy thấp thỏm. Cô chui vào chăn trước, sau đó lộ ra một đôi mắt lén quan sát anh. Anh ngồi trên sofa xem tài liệu, bên cạnh còn đặt một cốc cà phê nóng hổi do người giúp việc vừa mang vào.

Cả ngày chỉ thấy anh làm viêc, lại làm việc, đúng là làm giám đốc không dễ dàng gì. Cô nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi:

“Anh có mệt không?”

“...”

Hoắc Tư Thần im lặng không trả lời.

“Lát nữa tôi đấm bóp giúp anh nhé?”


Cô không hiểu sao mình lại quan tâm đến sức khỏe của Hoắc Tư Thần nữa, chắc là vì trong phòng có hai người, một người ngủ một người làm việc vất vả thì cô cảm thấy áy náy chăng?

Mất một lúc lâu sau đó, Hoắc Tư Thần mới đặt tài liệu xuống, xếp gọn vào một góc rồi đi về phía giường. Bấy giờ, người vừa lên tiếng nói sẽ bấm bóp giúp anh đã nghiêng đầu ngủ không biết trời đất gì.

Anh đột nhiên rất muốn cười.

“Ngốc thật.”

Hoắc Tư Thần trèo lên giường, kéo gối ôm đặt giữa hai người họ ném sang một bên rồi áp sát vào người Tiêu Linh. Mùi sữa tắm trên người cô dìu dịu rất dễ chịu, mấy lần ngủ cùng cô anh đã ngửi thấy rồi, không ngờ đến gần còn thơm hơn, cảm giác rất muốn dày vò cô.

Bàn tay không nghe theo đại não bắt đầu lần mò vào trong áo cô, trượt lên trên, sờ sờ nắn nắn phần ngực mềm. Tiêu Linh vô thức “ưm” khẽ một tiếng, trở mình ôm lấy anh, chân còn gác lên hông anh.

Hoắc Tư Thần lập tức dừng tay, cẩn thận ôm cô vào lòng rồi hôn lên mặt cô một cái, nhắm mắt lại.

Cứ như vậy, buổi sáng tỉnh giấc, Tiêu Linh phát hiện mình đang lọt thỏm giữa cái ôm của người nào đó.

Trời ạ! Gối ôm của cô đâu? Tại sao cô có thể gác cả tay và chân lên người của tên ác ma này, anh ta mà biết có khi nào sẽ xử đẹp cô không?

Tiêu Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mình trong gang tấc, tim đột nhiên gia tốc, người này lúc ngủ càng thêm đẹp trai, nét mặt nhu hòa đi không ít. Cô nghĩ vậy, nhưng tay và chân vẫn cố gắng chầm chậm rụt về, rón rén bò xuống giường. Toàn bộ quá trình không phát ra tiếng động nào, thành công chạy vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm ra ngoài, người trên người mới mở mắt. Anh ngồi dậy, thử cử động cánh tay đã bị cô đè cả một đêm. Lần đầu tiên anh để một người gối đầu trên tay mình ngủ, thì ra cảm giác lại đau và buốt như vậy.

Anh nhíu mày hoạt động gân cốt một lúc, chờ Tiêu Linh đi ra từ phòng tắm thì mới giả vờ không biết gì mà xuống giường.

“Anh dậy từ khi nào vậy?” Tiêu Linh hỏi.

“Vừa dậy.”

Hoắc Tư Thần nói, đi lướt qua người cô. Thấy vậy, Tiêu Linh vỗ vỗ ngực và thầm thấy may mắn vì không bị phát hiện.

Hai người chuẩn bị xong, Hoắc Tư Thần đưa cô đến công ty như thường lệ rồi đi vào thang máy. Công ty có thang máy riêng cho những người nắm giữ chức cao, trong đó có trưởng ban sản xuất Lâm Thiếu Kiệt, cho nên khi Hoắc Tư Thần và Tiêu Linh tiến vào thì hắn cũng chạy theo sau.

Phút chốc, ba người đứng trong thang máy lâm vào trầm mặc. Không gian rất rộng, thậm chí đủ cho mười người nữa tiến vào, nhưng sao Tiêu Linh thấy ngột ngạt quá. Đặc biệt là ánh mắt của Hoắc Tư Thần khi nhìn về phía cô có ẩn chứa hàm ý gì đó.

Không khí giữa ba người kỳ quặc đến nỗi Lâm Thiếu Kiệt cũng cảm giác được, hắn có chút gượng gạo lên tiếng:

“Chào Hoắc tổng.”

Sau đó thì nhìn về phía Tiêu Linh và vẫy tay rồi cười nói:

“Chào.”

Tiêu Linh theo bản năng đưa tay lên, lại bị Hoắc Tư Thần đột nhiên bắt được. Anh nhìn Lâm Thiếu Kiệt một cái:

“Chào.”

Nói xong, cửa thang máy đúng lúc “ting” một tiếng mở ra, Lâm Thiếu Kiệt còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc tổng đã kéo cô thư ký mới ra ngoài. Tiêu Linh quay đầu, lén lút vẫy vẫy tay với Lâm Thiếu Kiệt để xem như chào hỏi.

Cô bị Hoắc Tư Thần kéo đi, một mạch đến khi về phòng làm việc, anh mới buông tay cô ra mà không nói gì. Có vẻ như anh không thích cô tiếp xúc với Lâm Thiếu Kiệt lắm? Vốn còn định hỏi anh chuyện đi dự tiệc mừng của công ty, nhưng trông dáng vẻ của anh thế này, nếu cô mở lời chắc sẽ bị anh nhốt luôn ở nhà mất.

Tiêu Linh lập tức ra vẻ ngoan ngoãn đi ra sau lưng Hoắc Tư Thần, chờ anh ngồi xuống ghế thì vươn tay ra, nói:

“Tôi đấm bóp cho anh nhé?”

Câu hỏi này làm Hoắc Tư Thần nhớ đếm đêm qua, cô cũng nói vậy rồi lăn ra ngủ ngon lành, thậm chí bị anh ôm vào lòng đều không biết. Anh khẽ giật khóe môi, nói:

“Không cần.”

“Hôm qua thức khuya như vậy, lại còn dậy sớm, chắc hẳn là mệt lắm.”

Tiêu Linh dối lòng nói một tràng dài rồi bóp bóp vai cho anh, miệng nói không cần, nhưng khi tay cô chạm vào người anh thì anh không hề phản đối. Cô thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ra sức giúp anh thư giãn.

“Anh có hài lòng không?” Tiêu Linh thử hỏi.

“Tạm được.”

Hoắc Tư Thần hiếm khi hưởng ứng cô như vậy, tâm tình dường như cũng tốt hơn chút chút. Nhân cơ hội này, cô nói:

“Mấy ngày nữa công ty có tiệc mừng, tôi đến tham gia được không?”

“Tiệc mừng? Sao tôi không biết chuyện này?”


“Anh bận rộn như thế, làm gì có thời gian để ý những chuyện nhỏ nhặt của công ty.” Tiêu Linh hắng giọng.


“Muốn đi?” Hoắc Tư Thần lại hỏi.


“Thật ra lúc mang thai không nên quá gò bó, chỉ ở một chỗ, buồn chán sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người mẹ, sau đó cũng ảnh hưởng đến đứa bé.”


Tiêu Linh nửa thật nửa giả nói, cuối cùng đổi lại được một câu “ừm” không rõ đầu đuôi. Như vậy là đồng ý cho cô đi hay chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK