• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Linh ước gì mình chưa từng đi bar cùng bạn vào hai tháng trước, như vậy cô cũng không gặp gỡ người như Hoắc Tư Thần và không mang thai con của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút. Đêm đó cô đã cùng anh lên giường, nhưng cố gắng mấy cũng không nhớ được gì. Cô từng xem chuyện ấy như một tai nạn và không muốn nghĩ đến nó nữa, cho đến khi trễ kinh và đến đi bệnh viện khám rồi phát hiện bản thân mang thai. Khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng giữa việc giữ lại đứa bé và bỏ nó đi chỉ có hai ngày, nhưng thật sự khiến cô mệt mỏi.

Cô đưa tay đặt lên bụng, thầm cảm nhận đứa bé. Cô sẽ cố gắng bảo vệ sinh mạng bé nhỏ này. Động tác của cô thật ra không thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Tư Thần, anh vẫn luôn quan sát cô, biểu cảm đau khổ vừa thoáng qua cũng bị anh nhìn thấy.

Anh vùi đầu làm việc, Tiêu Linh ngồi ở nơi đó có chút buồn ngủ. Cô đành nói:

“Có việc gì để tôi làm không? Tôi thật sự không muốn đến đây ngồi không.”

Chẳng thà cho cô ở nhà nghỉ ngơi còn hơn!

Hoắc Tư Thần không ngẩng đầu lên, nói:


“Đi pha cho tôi một ly cà phê.”

Tiêu Linh nghe vậy ừm khẽ rồi ra ngoài, cô cũng không hỏi anh vị trí của máy pha cà phê mà đi về phía cuối hành lang. Vừa rồi khi đến đây cô có thấy mọi người tập trung ở đấy, trên tay đều cầm cốc giấy đựng cà phê.

Vì đang là giờ làm việc nên cũng không có nhiều người lắm, Tiêu Linh đến nơi, tìm thấy máy pha cà phê tự động ở một góc. Cô loay hoay mãi vẫn chưa mở được nước nóng, loại máy này sử dụng thế nào nhỉ?

Đang lúc ấy, một nhân viên nam đi đến bên này. Hắn chờ một lát chưa thấy Tiêu Linh lui ra thì đưa mắt nhìn xem, sau đó bật cười trước vẻ mặt bối rối của cô:

“Cô mới đến à? Để tôi chỉ cho.”

Hắn đưa tay gạt cần bảo vệ, sau đó mới nói với cô:

“Để tránh bị bỏng nên mới có cái gạt nhỏ bên hông máy pha cà phê này, cô muốn lấy nước nóng trước tiên cần đè nó xuống.”

“A? Thật à… Cảm ơn anh. Thảo nào tôi nhấn nút mãi mà không được.”

Tiêu Linh hơi xấu hổ. Hôm nay cô tỉ mỉ trang điểm để đi làm, tóc thì buộc gọn sau đầu, trông dáng vẻ cũng xinh xắn đáng yêu nên anh chàng nhân viên kia rất có thiện cảm với cô.

Anh giúp cô đựng đầy cà phê, sau đó vừa pha cà phê cho mình vừa nói:

“Tôi là Lâm Thiếu Kiệt, quản lý của ban sản xuất, không biết cô là...?”

“Tôi là Tiêu Linh.” Tiêu Linh không nói về chức vụ của mình, vì cô sợ việc tự nhận là thư ký của Hoắc tổng sẽ khiến người khác cười cô. Thư ký gì ngay cả việc pha cà phê cũng làm không xong đây? Ai bảo cô nhà quê, chưa từng tiếp xúc với mấy thứ máy công nghệ cao như vậy…

Lâm Thiếu Kiệt rất vui vẻ thân thiện, vừa gặp đã cười nói với cô:

“Cô có số điện thoại không? Chúng ta kết bạn với nhau, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”

“Có.” Tiêu Linh nghĩ về sau cô sẽ ở nơi này, cũng nên có vài mối quan hệ bạn bè để tiện, vì vậy đưa số điện thoại Lâm Thiếu Kiệt.

Hắn chào cô rồi đi trước, lát sau, Tiêu Linh mới cầm ly cà phê trên tay về đưa cho Hoắc Tư Thần. Anh lúc này mới kéo trong tủ phía sau ra một cái tách chuyên dụng, nói:

“Dùng cái này pha, tôi không thích cốc giấy.”

Tiêu Linh liếc anh, tự hỏi sao anh không nói từ sớm! Báo hại cô đi một vòng về! Cô đưa tay nhận lấy cái tách của anh mà môi mím chặt lại, hít một hơi rồi mới xoay người ra ngoài.

Hoắc Tư Thần tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của cô. Rất ngoan, nghe lời, còn dùng được.

Lát sau, Tiêu Linh trở lại với tách cà phê nóng trên tay. Hoắc Tư Thần chỉ tay lên bàn, cô liền hiểu ý đặt nó xuống vị trí đó.

“Sau này mỗi ngày đi làm chỉ cần pha cà phê cho tôi là được, những việc khác không cần quan tâm.” Hoắc Tư Thần gật đầu.

“Nhưng…” Tiêu Linh khó xử. “Tôi không phải đến đây để chơi.”

Hoắc Tư Thần không cho là thế:

“Công việc của cô là pha cà phê cho tôi, ngồi đi, đừng để bản thân mệt.”

Anh vốn cũng không trông chờ gì vào năng lực của một cô gái quê mùa chưa từng lên mặt bàn, ngay cả việc trang điểm còn vụng về.

Hai người lại rơi vào im lặng, Tiêu Linh không thích cảm giác bị anh xem thường như vậy, nhưng cô chỉ có thể nghe theo anh. Cô nghĩ nếu anh đã không để cô làm việc thì cô sẽ đến phòng ban khác xem sao. Hoắc phu nhân có nói cô thích công việc nào thì chọn cái đó mà!

Nghĩ đến đây, Tiêu Linh vội nhắn tin hỏi Lâm Thiếu Kiệt về công việc ở ban sản xuất.

“Tôi là Tiêu Linh, người quen của Hoắc tổng, anh ấy nói tôi có thể làm việc ở nơi nào tôi thích, nhưng tôi không có chuyên môn nên muốn hỏi anh một chút có thể nâng đỡ tôi không?”

Lâm Thiếu Kiệt vô cùng nhiệt tình gửi ghi âm cho cô:

“Là vậy à? Bộ phận quản lý chất lượng sản phẩm còn chỗ, hơn nữa làm cùng ban với tôi, tôi có thể chỉ bảo cho cô thêm. Cô nói với Hoắc tổng một tiếng là được.”


Tiêu Linh rất không may mà bấm trúng vào cái đoạn ghi âm kia, thành ra, người trong phòng là Hoắc Tư Thần cũng nghe được.


Đây là người của ban sản xuất? Hoắc Tư Thần nghe xong nheo mày nhìn về phía Tiêu Linh làm cô hơi rụt cổ lại, có chút sợ sệt. Cô không cố ý đâu… Ai mà ngờ anh bạn kia sẽ gửi tin nhắn thoại cho cô chứ?


“Cô đúng là rất có bản lĩnh, vừa tới công ty, rời khỏi tôi chừng mười phút đã câu được một gã đàn ông khác rồi.” Hoắc Tư Thần sắc mặt lạnh lẽo, cho dù anh và Tiêu Linh còn không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng nói sao thì cô vẫn mang trong mình đứa con của anh, dám ở đây quyến rũ kẻ khác, cô xem anh là gì?


Lời nói của Hoắc Tư Thần luôn mang theo gai nhọn, đâm cho Tiêu Linh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô chỉ nói chuyện công việc bình thường với Lâm Thiếu Kiệt mà thôi, có cần phải dùng lời lẽ xúc phạm cô như thế không? Trong mắt anh, cô chẳng khác nào một người phụ nữ lăng loàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK