Chương 70
Mặc Tu Trần cúp điện thoại, nhưng cũng không vội vàng xuống xe ngay. Vẻ mặt u ám ngồi ở vị trí ghế lái, cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng.
Trong buồng xe nhỏ bẹp, không khi trong xe khiến người ta cảm thấy khó hit thở và khó chịu.
Thấy vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh, trong lòng Ôn Nhiên không nhịn được mà dâng lên vẻ thương cảm, cô mim môi một cái, nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tu Trần, anh không sao chú?”
Ảnh mắt Mặc Tu Trần đang nhin thẳng về phía trước, khi nghe thấy lời cô nói thì xoay đầu lại. Có thể là do ngược sáng mà ảnh mắt cảng toát lên vẻ lạnh lùng.
Ôn Nhiên cảm thấy giật minh, ảnh mắt không nhịn được mà co lại.
“Xuống xe đi!”
Mặc Tu Trần nhin cô một chút, sau đó thu lại những ưu tư trong lòng, dừng dưng lên tiếng.
Nhà họ Mặc, lúc một tòa nhà có lối kiến trúc Châu Âu xuất hiện trong tâm mắt, Ôn Nhiên rõ ràng cảm nhận được bản tay đang nấm vô lăng của anh siết chặt, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy môi anh mím chặt lại, đường nét trên khuôn mặt anh toát lên vẻ đẹp trai mà lạnh lùng.
“Mặc Tu Trần.”
Ôn Nhiên nhìn anh, nhẹ giọng kêu lên.
Mặc Tu Trần nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi, giảm tốc độ lại.
“Nếu anh không muốn ăn cơm cùng họ thì bây giờ chúng ta cũng có thể đi về.”
Ôn Nhiên nói xong, sắc mặt Mặc Tu Trần bỗng nhiên cứng đờ. Thế nhưng lần này, anh lại không quay đầu lại nhìn cô, chẳng qua chỉ cửng rắn nói: “Không liên quan!”
Vừa rồi, sở dĩ Mặc Tu Trần đồng ý sẽ đến dùng cơm là bởi vì Mặc Kinh Đẳng nói sẽ để cho anh và Ôn Nhiên tổ chức lễ cưới. Có thể là anh cũng không hi vọng Mặc Kinh Đẳng sẽ thay họ tổ chức hôn lễ. Thế nhưng quy tắc kia của nhà họ Mặc, anh đã biết từ nhỏ.
Anh cũng biết rõ, bởi vi mối quan hệ trước đây giữa Ôn Nhiên và Mặc Tử Hiên mà Mặc Kinh Đằng vẫn luôn không muốn thừa nhận thân phận của cô. Bây giờ ông ta đã đồng ý thừa nhận, thì việc anh miễn cưỡng bản thân một chút cũng không là vấn đề.
Khi xe của anh lái vào cửa nhà họ Mặc thi nhanh chóng thấy Mặc Kinh Đằng bước ra từ cái chòi nhỏ bên trái, bên cạnh ông ta còn có Trình Giai.
Khi nhìn thấy xe của Mặc Tu Trần, ánh mắt ông ta sáng lên. Khuôn mật giả nua vi trải qua những năm tháng gian nan vất vả hiện lên một nụ cười, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể biết được, ông yêu thương con trai mình đến mức nào.
“Chủ tịch, tổng giám đốc Mặc tới rồi.”
Trình Giai vui mừng lên tiếng, cúi đầu nhìn quần áo mình, lằng lặng nắm chặt gấu váy, sau đó gio tay vén tóc ra sau tai, nụ cười rực rỡ nhìn chiếc Aston đang dừng lại ở phía xa xa kia, chờ đợi người trong xe bước xuống.
Mặc Tu Trần bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe tới bên cửa đối diện mở của xe cho Ôn Nhiên. Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt anh có chút lạnh lùng thế nhưng ánh mắt khi nhin Ôn Nhiên lại có chút ấm áp: “Xuống đây đi!”
“Cảm ơn anh!”
Ôn Nhiên khẽ cười, khom người bước ra khỏi xe. Lúc cô vửa đứng thẳng người dậy thì có một bàn tay nhanh chóng đặt lên eo cô, hoi thở ấm áp của người đàn ông truyền đến bên tai: “Tối nay cứ đi theo anh, không cho phép em chạy lung tung.”
An Nhiên ngước mắt nhìn con ngươi thâm thủy của anh, nhẹ nhàng trả lời: “Em biết rồi.” Cách đó không xa, ánh mắt Trình Giai nhìn về phía bàn tay của Mặc Tu Trần đang đặt bên hông cô, trong lòng này sinh một cảm giác ghen tị, thế nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười ôn nhu, nhin người đàn ông đẹp trai, lịch lãm ở đằng kia với ánh mắt trìu mến.
Māc Tu Trần ôm eo Ôm Nhiên đi đến trước mặt Mặc Kinh Đằng, lễ phép gọi một tiếng “Bố”. Ôn Nhiên đứng bên cạnh anh cũng gọi một tiếng “Bố” theo.
Mặc Kính Đằng cười một tiếng, ngoài mặt không nhìn ra sự không hài lòng của ông ta dành cho Ôn Nhiên. Ông ta chỉ vào ngôi biệt thự phia sau, nói: “Chỉ còn hai đúa thôi, di Tiêu của con đang nói chuyện với Chu Lâm ở trong. phòng khách. Chúng ta cũng mau vào thôi!”
Mặc Tu Trần ở một tiếng, Trình Giai thấy bàn tay vẫn luôn giữ chặt trên hông của Ôn Nhiên thi cười hỏi: “Tổng giảm đốc Mặc, tôi có thể mượn cõ Ôn khoảng mấy phút được không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút.”