Chương 121. Ngại ngùng?
Mặc Tu Trần cau mày, kéo bộ đồ ngủ của cô ra, dùng lòng bàn tay nóng hồi che ngực…
Chiếc lưỡi hướng thẳng vào, giống như một kẻ xâm lược, ngạo mạn cướp đoạt vị ngọt và hương thơm trong miệng cô, chưa kể còn bá đạo chặn lại hô hấp của cô, buộc cô phải lưu luyến cùng anh.
Đau đớn và nóng bỏng cùng tồn tại, trải nghiệm của Ôn Nhiên vào đêm đó đã hai ngày rồi không có thân mật. Đột nhiên bị anh tấn công, cô căn bản không chịu nồi sự tê dại vui sướng, rất nhanh trên môi cô đã bật ra một tiếng rên nhẹ…
Tiếng Ôn Nhiên rên rỉ mềm mại, quyến rũ, nghe vào tai Mặc Tu Trần, lửa giận trong người đột nhiên bốc lên, tia máu dồn lên trán, nụ hôn rời khỏi môi cô, di chuyển đi xuống…
Nhiệt độ trong phòng tăng lên đều đặn giữa sự quấn quít của hai người.
Bộ đồ ngủ bị lột ra, làn da dịu dàng, màu sắc ấm áp và tráng lệ hiện ra trong đôi mắt nóng bỏng và sâu thẳm của người đàn ông. Anh thay lòng bàn tay to bằng đôi môi của mình, bắt cứ nơi nào anh đi qua, ngọn lửa đều bùng cháy…
Cơ thể cô không ngừng run rầy.
Tiếng rên rỉ trầm thấp, bởi vì sự trêu chọc của anh mà không tự chủ được bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng, hòa cùng hơi thở nặng nề của anh, nhuộm đầy một gian phòng trong mơ hồ.
“Nhiên Nhiên, em phải nhớ, em là vợ của anh, cả đời này đều là vợ của anh!”
Khi anh đột nhập vào cơ thể cô từ phía sau, anh dùng lòng bàn tay to ôm đầu cô, dùng môi bịt chặt tiếng rên rỉ của cô, bá đạo lặp lại những gì anh đã nói trước đó, hy vọng cô sẽ chủ động trong cuộc hôn nhân này.
Ôn Nhiên đang đắm chìm trong tắm biển, căn bản không nghe được anh nói cái gì, cô chỉ cảm thấy thân thể bị sóng cực lớn nhắc lên, cả người như bị ném lên cao rồi lại rơi xuống liên tiếp. Ý thức của cô vô cùng trống rỗng, chỉ còn lại sự kích thích ngứa ngáy của các giác quan.
Mặc Tu Trần của đêm nay còn mãnh liệt hơn đêm đó, thậm chí, như cố tình hất tung cô, đặt thân thể mềm mại của cô vào nhiều tư thế khác nhau, có khi dịu dàng, có khi hoang dã, có khi chậm chạp, có khi mãnh liệt.
Khi cả hai cùng nhau lên đỉnh, quang cảnh không phải là chiếc giường êm ái rộng rãi, mà là tắm gương trong phòng tắm.
Ý thức mơ hồ của cô đột nhiên trở lại lồng lộng, cô không dám nhìn tư thế xấu hỗ của hai người trong gương, Mặc Tu Trần cong môi cười, thần sắc u ám trong lòng đã tan biến trong tình yêu mãnh liệt và sống động vừa rồi.
“Bây giờ mới ngại ngùng?”
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng gợi cảm hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn của anh hôn cô làm rung động trái tim cô.
Thân thể Ôn Nhiên lại kịch liệt run rẫy, ngượng ngùng nói: “Anh để em xuống đi.”
“Em có chắc mình đứng vững không?”
Cô ở trên người anh giãy giụa, hương thơm êm đềm kèm theo tình yêu nồng đậm phả vào mũi anh, cảm nhận được hơi ấm của cô, anh lại có hứng thú rồi.
“Em đứng vững được.”
Cho dù cô không thể đứng vững, vẫn tốt hơn là cứ treo trên người anh như thế này, hơn nữa Ôn Nhiên cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của anh, tim cô lại đập loạn xạ.
“Được!”
Mặc Tu Trần cười cười, đặt cô xuống mặt đắt.
Vừa buông tay ra, chân Ôn Nhiên mềm nhũn, cơ hồ suýt nữa trượt xuống, anh nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cánh tay của cô, “Vẫn là để anh tắm cho em thôi.”
Anh lại bế cô lên lúc nào không hay, tiến lên hai bước, mở vòi hoa sen, không buông cô ra nữa, cứ ôm cô như vậy mà giúp cô tăm…
xk*& Buổi trưa, Ôn Nhiên ngay cả cơm cũng không ăn, liền ở trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng chợp mắt.
Đêm qua cô bị Mặc Tu Trần quăng mấy lần, thân thể vừa mới hồi phục lại bị đau nhức, cứ như thể bị tháo rời rồi lắp lại vậy.
Nếu như không phải chuông điện thoại kêu không ngừng, cô sẽ không tỉnh dậy.
Nhìn thấy số người gọi, ánh mắt Ôn Nhiên khẽ sửng sót, cô từ trên giường nhỏ ngồi dậy, lại nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã là bón giờ chiều rồi, sao chị Lý lại không gọi cô dậy.
“Alol”
Ngủ máy tiếng mới dậy, giọng nói của cô hơi đò đẫn.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm từ tính của Mặc Tu Trần, “Nhiên Nhiên, mở cửa đi eml”
“Hả?”
Bộ não của Ôn Nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhất thời không hiểu được Mặc Tu Trần có ý gì.
“Anh đang ở ngoài văn phòng của em.”
Mặc Tu Trần kiên nhẫn giải thích, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, anh vừa mới đi lên, Lý Thiến nói cho anh biết Ôn Nhiên vẫn đang ngủ.
Anh đương nhiên biết nguyên nhân, tối hôm qua anh không suy nghĩ đến thân thể của cô sẽ không chịu nồi, đòi hỏi quá nhiều lần, không cho cô nghỉ ngơi tốt.
“Ò, anh chờ một chút.”
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Ôn Nhiên, cô hoảng loạn bước xuống giường, đi giày chạy ra phòng khách, mở cửa, nhìn bóng dáng anh tuần đứng bên ngoài, cô ngượng ngùng gãi đầu: “Em không biết tại sao em lại ngủ quên mắt.”
Buổi sáng, Mặc Tu Trần và cô đã hẹn nhau, buổi chiều cùng nhau đến bệnh viện thăm Trình Giai.
Ánh mắt Mặc Tu Trần quét qua mái tóc rối bù của cô, dừng lại ở hàng cúc của bộ vest chuyên nghiệp trên ngực cô, ánh mắt anh loé lên một tia sáng sâu.
Cô mở chiếc cúc áo đầu tiên, để lộ một phần da trên ngực, còn có những nụ hôn mà tối qua anh để lại trên cơ thể cô. Bộ đồ quá vừa vặn, khiến cơ thể tinh tế của cô trở nên gợi cảm và hấp dẫn, giữa hai hàng lông mày và đôi mắt cũng có chút buồn ngủ, có chút quyến rũ và dịu dàng hơn bình thường.
Anh nhìn nó, cảm thấy rất đặc biệt.
Ôn Nhiên bị ánh mắt của Mặc Tu Trần làm cho sững sờ, cô ngây người chớp chớp mắt rồi nhìn xuống xem cô có chỗ nào không đúng không.
“Em chải lại tóc đi.”
Mặc Tu Trần thu lại ánh mắt, lòng bàn tay to khéo léo vuốt tóc rơi trên má cô, ngón tay thô ráp vuốt ve má cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên đột nhiên đỏ bừng, đây là công ty mà.
“Để em tự làm!”
Cô hoảng loạn tránh tay anh, xoay người bước đến bàn làm việc.
Mặc Tu Trần cười nhẹ, đóng cửa lại, đi về phía cô, Ôn Nhiên không đi đến sau bàn làm việc, mà là trườn người qua bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy lược.
Cô không biết Mặc Tu Trần đang đứng sau lưng mình, cô càm lược quay đầu lại, trán suýt nữa đụng vào cằm anh, anh duỗi tay ra ôm lấy eo thon của cô, hai người kề sát vào nhau.
Ôn Nhiên thấp giọng kêu một tiếng, đôi mắt đột nhiên mở to.
“Yên tâm đi, anh sẽ không ăn em ở đây đâu.”
Nhìn thấy cô bói rối đỏ mặt, Mặc Tu Trần cười đến đắc ý, tuy rằng cô có ba phần xấu hồ, hai phần quyến rũ, còn có một phần là bộ dáng lười biếng vừa mới ngủ dậy, không có bất kỳ động tác gì, đối với anh chính là một loại dụ dỗ mê hoặc.
Nhưng đây là Ôn thị, cho dù anh muốn làm như vậy với cô cũng sẽ không làm ở đây.
“Anh chải tóc cho em.”
Không đợi Ôn Nhiên lên tiếng, Mặc Tu Trần đã cầm lây chiếc lược trên tay cô, đôi mắt cười sâu thẳm, dịu dàng như muốn hút cô vào trong.
Cùng anh nhìn nhau, trái tim của Ôn Nhiên không khỏi bị hụt một nhịp.
Cô không có cơ hội để từ chối, cũng không muốn từ chối lòng tốt của anh, cảm giác buồn ngủ cuối cùng đã được thay thế bằng một cái chạm nhẹ nhàng, trên khuôn mặt ửng hồng của cô nở một nụ cười nhẹ, dáng vẻ rung động lòng người.
Mặc Tu Trần chưa từng chải tóc cho phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng chải tóc cho Ôn Nhiên, động tác nhẹ nhàng thành thạo. Những ngón tay mảnh mai kéo chiếc lược luồn qua mái tóc mềm mại của cô, nơi mềm mại nhất trong trái tim anh cũng mềm mại như mặt hồ.