Chương 26
Mặc Tu Trần ngồi dựa trên ghế, lười nhác nói: “Tôi đã giúp cậu hỏi rồi, cô ta là con gái ruột của bố mẹ cô ta, nếu cậu muốn gặp thì ngày mai tôi để cho hai người gặp nhau.”
Năm đó Cố Khải biết cô gái đã cứu anh ta có một nốt ruồi ở ngay dưới cằm, nên anh ta chắc chắn là cô gái đó chính là em gái đã mất của anh ta. Tuy nhiên tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn không nghe ngóng được tin tức gì.
Hai người nói chuyện về chuyện của Trình Giai một lát, sau đó Cố Khải chuyển chủ đề khác, nói: “Ngọc Đinh biết chuyện cậu kết hôn nên đi gặng hỏi tôi là cậu hoàn toàn khoẻ mạnh ở vấn đề kia đúng không, còn bảo sẽ kết thúc chuyển đi sớm nữa, nên có thể mấy ngày nữa con bé sẽ quay về, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Gương mặt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Cố Khải bỗng dưng trở nên sắc bén: “Cậu nói thật rồi sao?”
“Không có, tôi bảo tôi không biết gì hết.”
Mặc Tu Trần lườm anh ta một cái, hạ giọng nói: “Cô ấy là em họ của cậu, cậu tự mình giải quyết đi.”
“Nếu tôi cản nó thích cậu được thì đã cản lại từ lâu rồi. Thật sự không biết cậu có cái gì tốt, rõ ràng còn bị yếu sinh lý, vậy mà Ngọc Đình còn u mê cậu tới như vậy. Mấy năm nay tôi giới thiệu cho con bé bao nhiêu anh chàng điển trai tài giỏi nhưng con bé không ưa một ai cả.”
Sau khi nói xong, Cổ Khải nhún nhún vai tỏ vẻ bản thân rất bất lực.
Năm đó khi tin tức Mặc Tu Trần đột nhiên mất tích lan truyền khắp thành phố Đà Nẵng, Thẩm Ngọc Đình còn đau khổ buồn bã khóc nức nở. Mặc dù cô chưa bao giờ tỏ tình thẳng với Mặc Tu Trần, nhưng người xung quanh đều hiểu rõ tình ý của cô dành cho anh ta.
Đã biết bao lần Cố Khải khuyên Thẩm Ngọc Đình hãy từ bỏ hi vọng đi thôi, nhưng cho dù anh ta có khuyên nhủ thế nào đều vô ích. Thẩm Ngọc Đình chỉ nhỏ hơn anh ta và Mặc Tu Trần hai tuổi, bây giờ cô gái lớn đã hai mươi sáu tuổi rồi, chỉ vì một tên Mặc Tu Trần mà tới nay thật sự chưa bao giờ chấp nhận lời theo đuổi của bất kỳ chàng trai nào.
Mấy năm nay bên cạnh Mặc Tu Trần cũng không có bất kỳ cô gái nào vây quanh, nếu như phải nói về ngoại lệ, vậy cũng chính là một mình Thẩm Ngọc Đình.
Đây cũng là do nể mặt Cố Khải, Mặc Tu Trần và Cố Khải tình như anh em, tất nhiên cũng đối xử với em họ của anh ta dịu dàng hơn những cô gái khác một chút.
“Vậy thì cứ tìm một nhà chồng cho cô ấy đi, gả cô ấy đi.”
Lời đề nghị của Mặc Tu Trần làm Cố Khải trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Tính tình của Ngọc Đình mà cậu còn không hiểu à, tôi không lo chuyện này nữa đâu, cậu tự mình giải quyết đi.”
Cố Khải cầm ly nước trước mặt lên uống sạch, nói với Mặc Tu Trần: “Trưa mai tôi rảnh, đến chỗ của Trình Giai hay đến phòng làm việc của cậu.”
Mặc Tu Trần hững hờ nói: “Đến phòng làm việc của tôi đi.”
Anh biết, nếu cố Khải không tận mắt nhìn thấy Trình Giai và xác định chắc rằng người kia không phải em gái của anh ta, thì anh ta sẽ không hết hi vọng.
***
“Không muốn, con không muốn tiêm đâu?”
“Bố ơi, mẹ ơi….”
“Anh ơi…”
Một giờ rưỡi rạng sáng, Ôn Nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi bật dậy, trên vầng trán trắng nõn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Điều khác biệt duy nhất so với ác mộng trong quá khứ là lần này cô còn mơ thấy ba và mẹ.
Hình ảnh tai nạn xe cộ hiện lên trong giấc mơ, cô và anh trai vừa mới xuống xe thì xe đã bốc cháy, cô cứ thể trơ mắt nhìn ba và mẹ bị chôn vùi trong ngọn lửa…
“Em gặp ác mộng sao?”
Lúc này cửa phòng mở ra, thân hình cao lớn của Mặc Tu Trần từ cửa bước vào. Ôn Nhiên đưa tay gạt đi nước mắt, cơ thể mảnh mai chất chống đau thương, khẽ run nhè nhẹ.
Mặc Tu Trần cũng mới về nhà, bước tới cửa, vừa khéo nghe được tiếng “khóc” của cô, ánh đèn treo tường mờ tối dịu dàng khẽ hắt xuống, nước mắt còn đọng lại trên mặt cô ánh lên một vệt lấp lánh, dáng vẻ nhẹ cắn môi làm tôi thấy mà thương.