Chương 3
Trông thấy cô chạy đến, trong mắt anh ta nhanh chóng xẹt qua một tia cảm xúc. Hắn chặn cô trước cửa nhà máy, cười mỉa mai:
“Nhiên, con tới rồi! Tiền hàng chúng ta thiếu đều đã trả xong, trong một khoảng thời gian ngắn mà con đã gom đủ 175 tỷ rồi, còn gả cho thái tử gia tập đoàn MS nữa, thật là giỏi. Chỉ tiếc rằng anh ta không phải là một người đàn ông thực thụ, con còn trẻ như vậy, muốn ở góa như vậy cả đời sao……”
Khi nói những lời này, Chu Minh Phú cố ý liếc vào trong nhà máy một cái. Trong văn phòng ở trước vườn hoa, chị Lý đang nói gì đó với một người đàn ông mặc bộ vest màu cà phê. Người đó chính là Đàm Mục vừa gọi điện thoại cho Ôn Nhiên, trợ lý của Mặc Tu Trần.
Mấy ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên nắm chặt lấy dây túi xách, cố gắng đè nén sự căm hận trong lòng mình. Chính là người đàn ông này, hại chết ba mẹ cô, khiến anh cô hôn mê bất tỉnh…
Chu Lâm, con gái của ông ta, còn cướp mất bạn trai cô nữa.
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra bằng chứng, báo thù thay cho ba mẹ cô.
Ôn Nhiên mím môi, cười lạnh: “Chú Chu sao lại tin vào mấy lời đồn đoán như dân quê thế. Người ta còn đồn là chú Chu hại chết ba mẹ tôi, muốn chiếm lấy nhà họ Ôn đó, chẳng lẽ chuyện ấy cũng là thật à?”
“Cô… Đương nhiên là không phải rồi.”
Chu Minh Phú giận xanh mặt, liếc qua khóe mắt liền thấy Đàm Mục đang đi về phía bọn họ bèn vội vàng thu biểu cảm của mình lại, lúng túng cười, đạo đức giả nói: “Trợ lý Đàm giúp chúng ta chuyện lớn như thế, con nhớ phải mời cậu ta uống chén trà đấy.”
“Cô Ôn, tiền hàng tôi đã thanh toán thay cô rồi, đây là đồ cậu Mặc bảo tôi giao cho cô.”
Đàm Mục lấy một xấp hồ sơ từ trong xưởng ra đưa cho Ôn Nhiên, sau đó quay đầu lạnh lùng liếc Chu Minh Phú một cái. Ánh mắt đó giống như một cơn gió lạnh thổi vào người Chu Minh Phú, khiến cơ thể ông ta bỗng dưng cứng đờ.
“Trợ lý Đàm, cám ơn anh.”
Ôn Nhiên cúi đầu nhìn tập hồ sơ đã bị đóng kín, nhẹ giọng nói cám ơn.
Đàm Mục hơi nhướng mày, thận trọng dò xét ánh mắt của Ôn Nhiên, tiếp đó vứt một câu: “Cậu Mặc rất quan tâm tới Ôn thị, nếu cô có chuyện gì thì có thể lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Rồi ông ta lái xe đi mất.
Buổi chiều, Ôn Nhiên đi thăm công xưởng. Trước đây cô chưa từng quản lý nhà xưởng bao giờ, giờ đột nhiên tiếp nhận, cần phải làm quen với rất nhiều thứ.
Cũng may là còn có chị Lý, chị ta đi theo cha cô đã năm sáu năm, hôm nay cũng một lòng giúp đỡ cô.
Thấm thoắt đã đến lúc tan làm.
Ôn Nhiên vừa rời khỏi công ty, Bạch Tiểu Tiểu liền gọi điện thoại tới. Cô ấn nút trả lời, còn chưa mở miệng thì đối phương đã rống lên rồi: “Ôn Nhiên, tớ đã nói rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu mượn tiền, sao cậu lại không tin tớ, còn muốn gả cho Mặc Tu Trần, lấy 175 tỷ đổi lấy hạnh phúc cả đời…”
Bạch Tiểu Tiểu là bạn tốt nhất của Ôn Nhiên, tình cảm của hai người giống như chị em vậy. Khi nhà họ Ôn gặp chuyện không may, lúc Ôn Nhiên không có ở đó, cô ấy đã khóc mà nói, nhất định giúp cô, ngay cả việc ma chay của ba mẹ cô cũng là cô ấy hỗ trợ xử lý.
Ôn Nhiên cảm động vì lòng tốt của Bạch Tiểu Tiểu đối với mình, đợi đến khi cô ấy mắng xong, cô mới nhẹ nói: “Tiểu Tiểu, bây giờ vấn đề Ôn thị gặp phải không chỉ là tiền, mà còn có rất nhiều vấn đề khác, những chuyện đó tiền không thể giải quyết được. Tớ gả cho Mặc Tu Trần, chẳng qua chỉ là theo yêu cầu thôi, cũng không hẳn là chịu thiệt.”
“Sao lại không thiệt, Ôn Nhiên, cậu chỉ mới 22 tuổi thôi, cả đời còn lại bao lâu?”
Bạch Tiểu Tiểu rất sốt ruột, Mặc Tu Trần không thể quan hệ tình dục là chuyện tất cả mọi người ở thành phố Đà Nẵng đều biết rõ. Nếu như anh là đàn ông bình thường thì đã có rất nhiều phụ nữ si mê anh, sao có thể đến lượt Ôn Nhiên chứ.