Chương 10
“Tu Trần là vì muốn tốt cho cô. Mỗi ngày cô đều khóc như vậy, sớm muộn cũng khóc đến mù mắt thôi.”
Một bên Cố Khải ôn hòa giải thích thay bạn thân, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Nhiên. Thần thái giống như một người anh cả, anh nhẹ giọng nói: “Mau trở về đi, anh trai cô có điều dưỡng thay nhau chăm sóc hai mươi tư giờ, không có chuyện gì đâu.”
Ôn Nhiên gật đầu, nhìn Mặc Tu Trần đi về phía thang máy rồi nói với Cố Khải: “Cảm ơn anh, bác sĩ Cố.”
Ban nãy Mặc Tu Trần giận dữ với cô nhưng cô có thể cảm nhận được ý tốt của anh.
Từ một tuần trước, bố mẹ cô xảy ra chuyện, anh trai hôn mê bất tỉnh thì mấy người thân thích “tốt bụng” trước kia đều lật mặt. Ngược lại chỉ có vài người lạ cô chưa từng quen biết như Cố Khải hết lần này đến lần khác động viên và an ủi cô.
Thấy cô chạy theo Mặc Tu Trần đi đến cửa thang máy, hai người một trước một sau bước vào trong, trán Cố Khải khẽ nhăn lại như suy nghĩ điều gì đó.
…
Trên đường về, Mặc Tu Trần không nói gì suốt cả quãng đường. Tâm trạng Ôn Nhiên suy sụp cũng chẳng muốn mở lời, cứ luôn giữ im lặng.
Dày vò ở bệnh viện mấy giờ đồng hồ, về đến nhà thế mà đã mười hai giờ đêm rồi.
Lúc cùng nhau lên tầng, Ôn Nhiên đi rất chậm. Mặc dù xét theo phương diện đó, Mặc Tu Trần không đúng nhưng dẫu sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của họ.
Động phòng hoa chúc, làm sao qua được đây?
Ôn Nhiên không thể khống chế được suy nghĩ lung tung của mình, càng nghĩ càng căng thẳng.
Mặc Tu Trần lên đến tầng hai, xoay người thì thấy cô mới đi được một nửa cầu thang, đang cúi đầu, hai tay nắm chặt, cơ thể vô cùng căng thẳng. Con ngươi sâu xa của anh không khỏi nheo lại.
Tâm niệm anh hơi thay đổi. Anh hiểu rõ tâm tư của cô, lạnh giọng ra lệnh: “Em đi nhanh một chút. Bác Lưu để vali của em ở trong phòng ngủ chính. Nếu em không muốn ở chung với anh thì có thể chọn một phòng khác.”
Ôn Nhiên đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt to trong veo sáng như vì tinh tú nhìn người đàn ông thân hình cao lớn trên tầng hai. Giống như sợ anh đổi ý, cô vội vàng đáp lại một câu: “Được.”
Cô hì hục chạy lên trên tầng.
Mặc Tu Trần nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô, đáy mắt anh xẹt qua một tia ưu tư, cất bước đi về phía phòng ngủ chính.
Theo sau anh vào phòng ngủ chính, Ôn Nhiên vừa liếc mắt đã thấy chiếc vali đặt ở trước cửa phòng để đồ. Cô không đi qua lấy ngay mà nhìn Mặc Tu Trần, dừng lại một chút, khe khẽ hỏi: “Em thực sự có thể chọn một phòng khác để ở à?”
Đôi mắt Mặc Tu Trần nheo lại. Nhìn vào ánh mắt có vài phần mong đợi của cô, anh sửa lại lời nói ban nãy: “Ở phòng ngủ ngay cạnh phòng anh đi, mặc dù trang hoàng hơi đơn giản nhưng cũng tốt hơn những phòng khác.”
“… Được!”
Ôn Nhiên muốn chọn căn phòng ở tầng ba nhưng nhớ lại lời mình nói trước kia, lời vừa đến khóe miệng đành nuốt ngược về.
Cô cầm vali đi đến cạnh cửa, ngoảnh lại nhìn thân hình cao lớn của Mặc Tu Trần đứng trong căn phòng xa hoa. Ngọn đèn thủy tinh rực rỡ chiếu lên cơ thể anh lại vô cớ đem lại cho người khác một cảm giác cô đơn, tịch mịch đến lạ.
Không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên nổi lên một cảm xúc dễ chịu, không kìm lòng mà được mở miệng: “Cái đó,… Nếu anh có chuyện gì thì có thể gọi em bất cứ lúc nào.”
Bóng lưng Mặc Tu Trần ở đối diện cô dần dần quay ra sau. Con ngươi khóa chặt cô trong tầm mắt, đáy mắt hiện lên vẻ u ám thâm sâu, nhìn không thấy đáy.
Trên mặt Ôn Nhiên lộ ra một vẻ lúng túng, cô phát hiện lời mình vừa nói hơi không thích hợp.
Đây là nhà của anh, anh có thể có chuyện gì cần cô giúp cơ chứ?
Mặc Tu Trần yên lặng nhìn cô, như thể có tình cảm nào đó vừa dâng lên trong ánh mắt, lại tựa thủy triều dập dờn rút xuống. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới hé mở, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì trong đó: “Em có thể gọi anh là Mặc Tu Trần, Tu Trần hoặc Trần!”