Chương 7
Khóe mắt Ôn Nhiên ươn ướt, giọng run rẩy nói: “Anh tôi phải vào phòng cấp cứu, Mặc Tu Trần, anh đưa tôi đến bệnh viện có được không?”
Cô đã mất đi cha mẹ, không thể mất thêm anh trai nữa, tuyệt đối không thể.
“Được, anh đưa em đi.”
Trong mắt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia cảm xúc, thấp giọng đồng ý. Lời vừa dứt, anh đi đến chỗ thím Trương đang trong bếp dặn dò một câu, rồi kéo cô đi nhanh về phía cổng.
Thím Trương từ trong bếp đi ra, chỉ kịp nhìn thấy Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên ra khỏi cửa. Thím chớp chớp mắt, lại trợn lên ngạc nhiên. Mặc dù bọn họ đã đi rồi, nhưng thím xác định hình ảnh mình vừa nhìn thấy là thật.
Những nếp nhăn của thời gian trên mặt thím nở rộ ra nụ cười vui mừng. Thím quay người chạy lên lầu, miệng không ngừng kêu lên phấn khích: “Ông Lưu, tôi có tin tốt cho ông…”
***
Bệnh viện Khang Ninh, là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố G.
Lúc Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đến bệnh viện, anh trai cô – Ôn Cẩm vẫn đang trong phòng phẫu thuật chưa ra. Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, cùng ba chữ “đang phẫu thuật”, trong lòng cô bỗng tràn ngập lo lắng và bất an.
Điều dưỡng giải thích qua một lần về tình hình của Ôn Cẩm cho cô, cuối cùng bảo cô chuẩn bị tốt tâm lí. Cả người Ôn Nhiên cứng đờ, nuốt ngược nước mắt vào trong, quật cường nói: “Anh tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Chúng tôi cũng hy vọng anh Ôn không sao. Cô Ôn, vừa rồi tôi nói chỉ là kết quả xấu nhất, cô đừng quá đau lòng.”
Nhìn dáng vẻ đau khổ nhưng lại rất quật cường của cô, điều dưỡng có chút không đành lòng, nên bổ sung thêm một câu.
Ôn Nhiên cắn chặt môi, hai tay buông thõng, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay. Nước mắt tích tụ ngày một nhiều, từng giọt lệ óng ánh trên lông mi chỉ chực rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng kìm nước mắt, trong lòng không ngừng tự nhủ, anh trai sẽ không bỏ rơi mình, sẽ không, sẽ không…
Mặc Tu Trần nhìn điều dưỡng một cái, tỏ ý cô ta rời đi được rồi.
Điều dưỡng nhìn nhìn Ôn Nhiên, quay người rời đi. Mặc Tu Trần quay đầu nhìn cái ghế dài bên cạnh. Ánh mắt anh bình tĩnh quan sát Ôn Nhiên, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: “Không biết khi nào thì phẫu thuật kết thúc, em ngồi xuống đợi đi.”
Ôn Nhiên lắc đầu, đôi mắt ngập nước nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật. Dường như nếu cô cứ nhìn như vậy thì anh trai cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, trực tiếp túm lấy cổ tay cô, không nói hai lời mà mạnh mẽ kéo cô đến trước ghế dài, ấn cô ngồi xuống, rồi trầm giọng ra lệnh: “Em ở đây đợi, anh đi ra ngoài một lát.”
Ôn Nhiên bị anh ấn xuống ghế, cũng không giãy giụa đòi đứng dậy. Chỉ là mắt cô vẫn luôn dán chặt vào cửa phòng phẫu thuật đang đóng, khuôn mặt trắng bệch cùng thân thể run rẩy để lộ ra cô đang vô cùng sợ hãi.
Mặc Tu Trần cúi người chăm chú nhìn cô một lát, cau mày lại, lấy ra từ trong túi quần một cái khăn giấy nhét vào tay Ôn Nhiên, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, muốn kiên cường, thì nén nước mắt lại.”
“Tôi không khóc, không cần cái này.”
Mặc dù giọng nói của Ôn Nhiên có chút nghẹn ngào, nhưng lại lộ ra vẻ kiên cường bất khuất. Nói xong, cô đưa giấy lại cho Mặc Tu Trần.
Ánh mắt anh có chút thay đổi, trong đầu bỗng xẹt qua một giọng nói non nớt đã lâu “em không khóc.”
Trong lòng anh giống như bị cái gì đó điều khiển. Anh nhíu mày, nhét giấy vào túi, đi sang một bên, lôi ra gọi điện thoại.
Một lát sau, điện thoại có người nhấc máy, giọng nói của thím Trương từ trong điện thoại phát ra: “Alo, cậu chủ!”
Mặc Tu Trần lấy lại tâm tình, nhẹ giọng dặn dò: “Thím Trương, thím chuẩn bị chút cơm nước, đem tới bệnh viện bây giờ nhé.”