Lục Nam đứng bên cạnh nhắc nhở: “Chụp người ta như vậy không tốt đâu”.
“Không sao, dù bọn họ phát hiện cũng không làm gì được em. Nói không chừng, còn được bác Phùng khen ngợi nữa đó”.
Lục Nam cứng họng không thể phản bác, đúng thật là bạn gái anh, cái gì cũng nói được. Anh rút điện thoại trong tay cô dẹp vào trong túi xách, húng thú nhất thời của Phương Tuyết bị cắt ngang, cô liền trở nên tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Lục Nam, anh đang làm gì vậy?”.
“Đừng chụp nữa, bọn họ đã đi xa rồi mà”.
Phương Tuyết thở dài, sao cô có thể quen một tên nhàm chán như vậy chứ? Không biết hóng hớt tin tức xíu nào. Hai má cô phồng lên như bánh bao: “Đúng là chọc người ta tức chết mà”.
[…]
“Lưu tổng, có người tìm cô”, thư ký Tạ gõ cửa, khẽ cất giọng. Lưu Yển Nguyệt đang đọc tài liệu nghe vậy liền ngẩn đầu nhìn lên: “Cho vào đi”.
“Ái chà, Lưu tổng của chúng ta đang bận sao? Đến không đúng lúc rồi”, Phương Tuyết xách túi cười cười đi vào, thấy cô không hề lên tiếng liền xụ mặt: “Cậu làm vậy, mình đến thăm, cậu không vui sao?”.
Lưu Yển Nguyệt thật lòng trả lời: “Không”.
Phương Tuyết: “…”, vợ chồng nhà này sao hay chặn họng người ta ấy nhỉ?
“Thật là, làm uổng công chị đây đến đây quan tâm đến cưng. Làm chị đau lòng quá đi”.
“Hay là Lục Nam bận làm việc rồi, một mình cậu nghỉ ở nhà không có chuyện này nên đến đây tìm tôi. Này, tôi đoán nhé? Tiếp tục cậu sẽ gọi Uyển Uyển và Kỳ Kỳ đến”.
Phương Tuyết gượng cười che đi sự bối rồi trên mặt, cô xua tay: “Sao cậu lại hiểu mình như vậy chứ. Không hổ danh là Nguyệt Nguyệt,, đúng vậy, mình đến rủ cậu đi mua sắm”.
“Mua sắm?”.
“Phải”.
Lưu Yển Nguyệt: “Mình không rảnh”.
“Cái gì không rảnh chứ? Cậu làm suốt như vậy có ngày bị stress chết đó”.
Trong lúc lơ là, Lưu Yển Nguyệt bất đắc dĩ đã đến trước cửa trung tâm thương mại. Nhìn tòa nhà cao chọc trời, cô không nhịn được thở ra. Phương Tuyết vỗ tay cô nhíu mày: “Cái gì mà ủ rũ như vậy chứ, chẳng phải giúp cậu khuây khỏa sao. À còn một chuyện, hôm nay Uyển Uyển sẽ bao chúng ta”.
“Thật sao?”, cô ngẩn đầu ngạc nhiên, sau đó trên môi nở ra nụ cười vui vẻ: “Vậy thì được, không tốn tiền là được”.
Phương Tuyết: “Chẳng phải chồng cậu rất giàu sao, sao cậu keo kiệt, bủn sin thế?”.
Nghe vậy, Lưu Yển Nguyệt nhúng vai, thờ ơ không lên tiếng. Không lâu sau, hai người phụ nữ kia cũng đến, một người tóc vàng, một người tóc đỏ. Cô liếc mắt nhìn sang Phương Tuyết bên cạnh, khóe môi không nhịn được giật giật: “Đi chung với họ sao?”.
Phương Tuyết cũng ngây người: “Tưởng mình là minh tinh nổi tiếng thật à?”.
“Hello cưng, đợi tụi này có lâu không?”, cô gái tóc đỏ lên tiếng. Hai mắt Lưu Yển Nguyệt trợn tròn nhìn xung quanh hai cô bạn thân của mình: “Kỳ Kỳ, ba mẹ chắc sẽ không cạo đầu cậu đâu nhỉ?”.
[…]
“Này, Uyển Uyển, người kia chẳng phải bạn trai cậu sao? Người phụ nữ bên cạnh là ai vậy?”, Phùng Kỳ chỉ tay xuống tầng dưới nơi bọn họ đang đứng. Khu bên dưới là chỗ ăn uống, một người đàn ông mặc vest bảnh bao, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cách lolita.
Người kia thỉnh thoảng còn quay sang xoa xoa đầu cô bé, còn cô gái kìa ôm chặt cánh tay người đàn ông đó, miệng cười không ngậm lại được. Diệp Uyển Uyển tức đến đỏ mặt: “Hắn ta dám cắm sừng mình sao?”.
“Cái gì?”.
Phương Tuyết xoắn tay áo, kéo tay Diệp Uyển Uyển chạy xuống tầng: “Đi, phải bắt tận mặt”.
“Đúng đúng, đánh hắn bằm dập mới thôi. Diệp Uyển Uyển có gì không tốt mà hắn ngoại tình chứ? Chẳng những lúc não cũng đặt điều bắt Uyển Uyển làm theo, ăn uống chê khen người ta nấu. Mình đã nói cậu đã hắn đi rồi mà không nghe”, Phùng Kỳ tức giận càm ràm bên cạnh bạn thân.
Ba người kia chạy đi gần xuống đến nơi, mới cảm nhận được đang thiếu thiếu gì đó. Phùng Kỳ nhìn xung quanh, chân mày nhíu lại: “Chúng ta bỏ quên Nguyệt Nguyệt rồi sao?”.
“Hình như là không đâu”, Diệp Uyển Uyển mở to mắt, sững sờ nhìn người đang cầm cây gậy đánh bóng chày đi đến. Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Lưu Yển Nguyệt hất mặt: “Đi thôi, đánh hắn thừa sống thiếu chết, cho tởn đến già”.
Diệp Uyển Uyển nghe cô nói, hai mắt rưng rưng cảm động lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt, cậu thật tốt”.
Chửi lộn có thể không lại nhưng động tay, động chân, Lưu Yển Nguyệt cô sẽ không ngán ai. Bốn người tụ tập đầy đủ, đi về phía người đàn ông cùng cô gái kìa. Phương Tuyết chạy ra ngán đường họ trước: “Này, dừng lại”.
Người kia nhận ra Phương Tuyết, chân mày liền nhíu chặt không vui, cất giọng lạnh nhạt: “Cô ngán đường chúng tôi làm gì?”.
“Ha, làm gì còn không biết à? Anh cắm sừng Uyển Uyển nhà chúng tôi rành rành như vậy, đoán xem chúng tôi sẽ làm gì?”, Phùng Kỳ cười khinh bỉ bước đến chắn sau lưng anh ta. Sắc mặt cô gái bên cạnh đã chuyển sang xanh lè xanh lét, cô ta ôm cánh tay người đàn ông bên cạnh, lắp bắp: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Những người này là ai?”.
Phương Tuyết: “Là ai thì nhóc ranh như mày không cần biết. Chỉ cần hắn ta rõ những chuyện mình đang làm là được. Chuyện này, bọn chị không muốn lôi cưng vào thì cưng đừng vào”.
“Anh ơi”, cô gái cất giọng yếu ớt. Phó Gia Huy xoa đầu cô dỗ dành: “Không sao đâu, yên tâm đừng sợ”.
“Chu choa, trước mặt bạn thân của bạn gái mình mà còn làm ra vẻ âu âu yếm yếm với cô gái khác. Phó Gia Huy, anh không nghĩ đến Uyển Uyển chút nào sao?”.
Phó Gia Huy lạnh giọng: “Chuyện này không liên quan đến các cô”.
“Vậy tôi thì sao?”, Diệp Uyển Uyển khó chịu lên tiếng, lưng cô dựa vào thành lang cang trông vô cùng lười biếng, đến ánh mắt cũng không đặt trên người anh ta. Phó Gia Huy cụp mắt lãnh đạm: “Uyển Uyển, mọi chuyện không phải như em nghĩ”.
“Dừng”, Lưu Yển Nguyệt giơ chiếc gậy chắn ngang khoảng cách giữ anh ta và bạn mình: “Muốn nói có thể đứng từ xa, thứ dơ bẩn như anh đừng lại gần cậu ấy”.
“Các cô là cái thá gì chứ hả? Chuyện của tôi và Uyển Uyển, người ngoài các cô xen vào làm gì?”.
Phương Tuyết gật gù: “Đúng thật là chúng tôi không nên xen vào. Nhưng bạn thân đang chịu uất ức, có thể không giúp đỡ sao?”.
“Phó Gia Huy, anh tự xem lại bản thân mình đi. Anh tốt lắm à? Người như anh xứng với Uyển Uyển sao, hả?”.
“Tôi..”.
Diệp Uyển Uyển bật cười tự giễu: “Phó Gia Huy, chúng ta chia tay đi”. Nói xong cô liền xoay người đi hướng ngược lại, Phương Tuyết cùng Phùng Kỳ thấy vậy liền đuổi theo an ủi. Phó Gia Huy nhìn bóng lưng yếu đuối của cô gái chần chừ không đuổi theo.
“Bọn họ nói đúng thật, Diệp Uyển Uyển xứng đáng có một người tốt hơn.”, Lưu Yển Nguyệt vẫn chưa rời đi mà còn lên tiếng chế giễu: “Tôi không biết đây là sự thật hay hiểu lầm nhưng anh đã thật sự đánh mất cô bạn gái tốt rồi đó”.
Phó Gia Huy vẫn cúi đầu không lên tiếng, cô lại nói: “Anh có biết, Uyển Uyển ghét nhất chính là bị áp đặt không?”.
“Tôi chỉ nói với anh như vậy, còn anh làm gì thì tùy anh”.
[…]
“Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự tẩn anh ta à?”, Diệp Uyển Uyển nhìn cô quay lại liền lên tiếng hỏi, cô liếc mắt một cái rồi chế giễu: “Quan tâm tên đó làm gì? Ngày mai mình giới thiệu cho cậu một người khác”.
Uyển Uyển rầu rĩ: “Mình vừa mới chia tay, làm vậy hình như không hay lắm”.
“Uyển Uyển, cậu còn tình cảm với hắn ta được sao? Lúc cậu giận dỗi bỏ đi, hắn ta còn không chịu đuổi theo dỗ dành. Chưa nghĩ đến chuyện suốt ngày trưng bộ mặt hầm hầm với cậu, Diệp Uyển Uyển ngày xưa đâu mất rồi?”.
“Được rồi, đừng nhắc nữa”.
Buổi hẹn đi mua sắm như vậy mà kết thúc. Lưu Yển Nguyệt cũng chẳng muốn về công ty nữa, cô nghĩ một bữa chắc không sao đâu nhỉ? Nghĩ rồi làm, cô đi dạo xung quanh trung tâm thương mại mua được không ít đồ, đến nỗi trên tay sắp xách không nỗi nữa.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng giày dép, bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn đến cần số túi quần áo trên tay hộ cô. Lưu Yển Nguyệt sững sờ ngẩn đầu liền chạm phải ánh mắt dịu dàng của Phùng Dịch.
“Anh đến đây làm gì? Chẳng phải đang giờ làm sao?”.
Phùng Dịch bật cười trước sự tra hỏi của bà xã: “Chẳng phải em cũng đang trong giờ làm sao?”.
Bị dẫn ngược lại như vậy, cô có chút không tự nhiên mà sờ sờ mũi: “Có chuyện việc”.
“Mua nhiều đồ như vậy, có thứ gì dành cho anh không?”, anh mở ra xem từng túi từng túi, rồi lên tiếng hỏi. Cô nhìn anh tròn mắt, quên mất rồi, cứ tưởng bản thân còn độc thân như trước kia, thật xin lỗi.
“Này, anh đừng tìm nữa. Em… em còn chưa mua đến”.
Phùng Dịch nghe vậy có hơi thất vọng, sau đó áp sát lại mặt cô: “Chưa mua đến có phải là sẽ mua không? Nói anh nghe xem em sẽ mua cho anh cái gì?”.
“Hả?”, Yển Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra: “Đừng như vậy mà, đang ở nơi công cộng”.
Không trêu chọc cô nữa, Phùng Dịch nắm lấy tay cô kéo đi về phía trước: “Đi thôi, em muốn mua gì anh đều mua cho em”.
Nhìn khóe môi cong lên của anh, không hiểu sao ý chí muốn mua sắm của cô lại trổi dậy. Trước kia cô cũng từng muốn được đi mua sắm cùng bạn trai nhưng vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ không chỉ là bạn trai nữa, đây còn là ông xã lại rất nhiều tiền, cô phải mua cho thõa thích mới thôi.
“Nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy?”, anh nghiêng đầu khẽ hỏi. Lưu Yển Nguyệt nhanh chóng che đi: “Không có gì”.
“Có phải được đi cùng anh nên vui không?”.
“Xem là vậy đi”.
Phùng Dịch: “Ồ, vậy xem ra anh rất được người đẹp yêu thích”.
“Xùy, anh không nói cũng chẳng ai không biết đâu. Phụ nữ theo anh phải nói là xếp hàng từ đây đến ngoại ô vẫn còn đó”.
Nghe vậy, anh liền bật cười: “Như vậy anh cũng không cần đâu. Cần mình em yêu thích là được rồi”.
Lưu Yển Nguyệt bối rối, rút tay ra khỏi tay anh chạy về phía trước, cách xa một khoảng cô mới quay đầu nhìn lại cười vui vẻ: “Em nói em không yêu thích thì anh làm gì được em”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
“Không sao, dù bọn họ phát hiện cũng không làm gì được em. Nói không chừng, còn được bác Phùng khen ngợi nữa đó”.
Lục Nam cứng họng không thể phản bác, đúng thật là bạn gái anh, cái gì cũng nói được. Anh rút điện thoại trong tay cô dẹp vào trong túi xách, húng thú nhất thời của Phương Tuyết bị cắt ngang, cô liền trở nên tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Lục Nam, anh đang làm gì vậy?”.
“Đừng chụp nữa, bọn họ đã đi xa rồi mà”.
Phương Tuyết thở dài, sao cô có thể quen một tên nhàm chán như vậy chứ? Không biết hóng hớt tin tức xíu nào. Hai má cô phồng lên như bánh bao: “Đúng là chọc người ta tức chết mà”.
[…]
“Lưu tổng, có người tìm cô”, thư ký Tạ gõ cửa, khẽ cất giọng. Lưu Yển Nguyệt đang đọc tài liệu nghe vậy liền ngẩn đầu nhìn lên: “Cho vào đi”.
“Ái chà, Lưu tổng của chúng ta đang bận sao? Đến không đúng lúc rồi”, Phương Tuyết xách túi cười cười đi vào, thấy cô không hề lên tiếng liền xụ mặt: “Cậu làm vậy, mình đến thăm, cậu không vui sao?”.
Lưu Yển Nguyệt thật lòng trả lời: “Không”.
Phương Tuyết: “…”, vợ chồng nhà này sao hay chặn họng người ta ấy nhỉ?
“Thật là, làm uổng công chị đây đến đây quan tâm đến cưng. Làm chị đau lòng quá đi”.
“Hay là Lục Nam bận làm việc rồi, một mình cậu nghỉ ở nhà không có chuyện này nên đến đây tìm tôi. Này, tôi đoán nhé? Tiếp tục cậu sẽ gọi Uyển Uyển và Kỳ Kỳ đến”.
Phương Tuyết gượng cười che đi sự bối rồi trên mặt, cô xua tay: “Sao cậu lại hiểu mình như vậy chứ. Không hổ danh là Nguyệt Nguyệt,, đúng vậy, mình đến rủ cậu đi mua sắm”.
“Mua sắm?”.
“Phải”.
Lưu Yển Nguyệt: “Mình không rảnh”.
“Cái gì không rảnh chứ? Cậu làm suốt như vậy có ngày bị stress chết đó”.
Trong lúc lơ là, Lưu Yển Nguyệt bất đắc dĩ đã đến trước cửa trung tâm thương mại. Nhìn tòa nhà cao chọc trời, cô không nhịn được thở ra. Phương Tuyết vỗ tay cô nhíu mày: “Cái gì mà ủ rũ như vậy chứ, chẳng phải giúp cậu khuây khỏa sao. À còn một chuyện, hôm nay Uyển Uyển sẽ bao chúng ta”.
“Thật sao?”, cô ngẩn đầu ngạc nhiên, sau đó trên môi nở ra nụ cười vui vẻ: “Vậy thì được, không tốn tiền là được”.
Phương Tuyết: “Chẳng phải chồng cậu rất giàu sao, sao cậu keo kiệt, bủn sin thế?”.
Nghe vậy, Lưu Yển Nguyệt nhúng vai, thờ ơ không lên tiếng. Không lâu sau, hai người phụ nữ kia cũng đến, một người tóc vàng, một người tóc đỏ. Cô liếc mắt nhìn sang Phương Tuyết bên cạnh, khóe môi không nhịn được giật giật: “Đi chung với họ sao?”.
Phương Tuyết cũng ngây người: “Tưởng mình là minh tinh nổi tiếng thật à?”.
“Hello cưng, đợi tụi này có lâu không?”, cô gái tóc đỏ lên tiếng. Hai mắt Lưu Yển Nguyệt trợn tròn nhìn xung quanh hai cô bạn thân của mình: “Kỳ Kỳ, ba mẹ chắc sẽ không cạo đầu cậu đâu nhỉ?”.
[…]
“Này, Uyển Uyển, người kia chẳng phải bạn trai cậu sao? Người phụ nữ bên cạnh là ai vậy?”, Phùng Kỳ chỉ tay xuống tầng dưới nơi bọn họ đang đứng. Khu bên dưới là chỗ ăn uống, một người đàn ông mặc vest bảnh bao, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cách lolita.
Người kia thỉnh thoảng còn quay sang xoa xoa đầu cô bé, còn cô gái kìa ôm chặt cánh tay người đàn ông đó, miệng cười không ngậm lại được. Diệp Uyển Uyển tức đến đỏ mặt: “Hắn ta dám cắm sừng mình sao?”.
“Cái gì?”.
Phương Tuyết xoắn tay áo, kéo tay Diệp Uyển Uyển chạy xuống tầng: “Đi, phải bắt tận mặt”.
“Đúng đúng, đánh hắn bằm dập mới thôi. Diệp Uyển Uyển có gì không tốt mà hắn ngoại tình chứ? Chẳng những lúc não cũng đặt điều bắt Uyển Uyển làm theo, ăn uống chê khen người ta nấu. Mình đã nói cậu đã hắn đi rồi mà không nghe”, Phùng Kỳ tức giận càm ràm bên cạnh bạn thân.
Ba người kia chạy đi gần xuống đến nơi, mới cảm nhận được đang thiếu thiếu gì đó. Phùng Kỳ nhìn xung quanh, chân mày nhíu lại: “Chúng ta bỏ quên Nguyệt Nguyệt rồi sao?”.
“Hình như là không đâu”, Diệp Uyển Uyển mở to mắt, sững sờ nhìn người đang cầm cây gậy đánh bóng chày đi đến. Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Lưu Yển Nguyệt hất mặt: “Đi thôi, đánh hắn thừa sống thiếu chết, cho tởn đến già”.
Diệp Uyển Uyển nghe cô nói, hai mắt rưng rưng cảm động lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt, cậu thật tốt”.
Chửi lộn có thể không lại nhưng động tay, động chân, Lưu Yển Nguyệt cô sẽ không ngán ai. Bốn người tụ tập đầy đủ, đi về phía người đàn ông cùng cô gái kìa. Phương Tuyết chạy ra ngán đường họ trước: “Này, dừng lại”.
Người kia nhận ra Phương Tuyết, chân mày liền nhíu chặt không vui, cất giọng lạnh nhạt: “Cô ngán đường chúng tôi làm gì?”.
“Ha, làm gì còn không biết à? Anh cắm sừng Uyển Uyển nhà chúng tôi rành rành như vậy, đoán xem chúng tôi sẽ làm gì?”, Phùng Kỳ cười khinh bỉ bước đến chắn sau lưng anh ta. Sắc mặt cô gái bên cạnh đã chuyển sang xanh lè xanh lét, cô ta ôm cánh tay người đàn ông bên cạnh, lắp bắp: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Những người này là ai?”.
Phương Tuyết: “Là ai thì nhóc ranh như mày không cần biết. Chỉ cần hắn ta rõ những chuyện mình đang làm là được. Chuyện này, bọn chị không muốn lôi cưng vào thì cưng đừng vào”.
“Anh ơi”, cô gái cất giọng yếu ớt. Phó Gia Huy xoa đầu cô dỗ dành: “Không sao đâu, yên tâm đừng sợ”.
“Chu choa, trước mặt bạn thân của bạn gái mình mà còn làm ra vẻ âu âu yếm yếm với cô gái khác. Phó Gia Huy, anh không nghĩ đến Uyển Uyển chút nào sao?”.
Phó Gia Huy lạnh giọng: “Chuyện này không liên quan đến các cô”.
“Vậy tôi thì sao?”, Diệp Uyển Uyển khó chịu lên tiếng, lưng cô dựa vào thành lang cang trông vô cùng lười biếng, đến ánh mắt cũng không đặt trên người anh ta. Phó Gia Huy cụp mắt lãnh đạm: “Uyển Uyển, mọi chuyện không phải như em nghĩ”.
“Dừng”, Lưu Yển Nguyệt giơ chiếc gậy chắn ngang khoảng cách giữ anh ta và bạn mình: “Muốn nói có thể đứng từ xa, thứ dơ bẩn như anh đừng lại gần cậu ấy”.
“Các cô là cái thá gì chứ hả? Chuyện của tôi và Uyển Uyển, người ngoài các cô xen vào làm gì?”.
Phương Tuyết gật gù: “Đúng thật là chúng tôi không nên xen vào. Nhưng bạn thân đang chịu uất ức, có thể không giúp đỡ sao?”.
“Phó Gia Huy, anh tự xem lại bản thân mình đi. Anh tốt lắm à? Người như anh xứng với Uyển Uyển sao, hả?”.
“Tôi..”.
Diệp Uyển Uyển bật cười tự giễu: “Phó Gia Huy, chúng ta chia tay đi”. Nói xong cô liền xoay người đi hướng ngược lại, Phương Tuyết cùng Phùng Kỳ thấy vậy liền đuổi theo an ủi. Phó Gia Huy nhìn bóng lưng yếu đuối của cô gái chần chừ không đuổi theo.
“Bọn họ nói đúng thật, Diệp Uyển Uyển xứng đáng có một người tốt hơn.”, Lưu Yển Nguyệt vẫn chưa rời đi mà còn lên tiếng chế giễu: “Tôi không biết đây là sự thật hay hiểu lầm nhưng anh đã thật sự đánh mất cô bạn gái tốt rồi đó”.
Phó Gia Huy vẫn cúi đầu không lên tiếng, cô lại nói: “Anh có biết, Uyển Uyển ghét nhất chính là bị áp đặt không?”.
“Tôi chỉ nói với anh như vậy, còn anh làm gì thì tùy anh”.
[…]
“Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự tẩn anh ta à?”, Diệp Uyển Uyển nhìn cô quay lại liền lên tiếng hỏi, cô liếc mắt một cái rồi chế giễu: “Quan tâm tên đó làm gì? Ngày mai mình giới thiệu cho cậu một người khác”.
Uyển Uyển rầu rĩ: “Mình vừa mới chia tay, làm vậy hình như không hay lắm”.
“Uyển Uyển, cậu còn tình cảm với hắn ta được sao? Lúc cậu giận dỗi bỏ đi, hắn ta còn không chịu đuổi theo dỗ dành. Chưa nghĩ đến chuyện suốt ngày trưng bộ mặt hầm hầm với cậu, Diệp Uyển Uyển ngày xưa đâu mất rồi?”.
“Được rồi, đừng nhắc nữa”.
Buổi hẹn đi mua sắm như vậy mà kết thúc. Lưu Yển Nguyệt cũng chẳng muốn về công ty nữa, cô nghĩ một bữa chắc không sao đâu nhỉ? Nghĩ rồi làm, cô đi dạo xung quanh trung tâm thương mại mua được không ít đồ, đến nỗi trên tay sắp xách không nỗi nữa.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng giày dép, bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn đến cần số túi quần áo trên tay hộ cô. Lưu Yển Nguyệt sững sờ ngẩn đầu liền chạm phải ánh mắt dịu dàng của Phùng Dịch.
“Anh đến đây làm gì? Chẳng phải đang giờ làm sao?”.
Phùng Dịch bật cười trước sự tra hỏi của bà xã: “Chẳng phải em cũng đang trong giờ làm sao?”.
Bị dẫn ngược lại như vậy, cô có chút không tự nhiên mà sờ sờ mũi: “Có chuyện việc”.
“Mua nhiều đồ như vậy, có thứ gì dành cho anh không?”, anh mở ra xem từng túi từng túi, rồi lên tiếng hỏi. Cô nhìn anh tròn mắt, quên mất rồi, cứ tưởng bản thân còn độc thân như trước kia, thật xin lỗi.
“Này, anh đừng tìm nữa. Em… em còn chưa mua đến”.
Phùng Dịch nghe vậy có hơi thất vọng, sau đó áp sát lại mặt cô: “Chưa mua đến có phải là sẽ mua không? Nói anh nghe xem em sẽ mua cho anh cái gì?”.
“Hả?”, Yển Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra: “Đừng như vậy mà, đang ở nơi công cộng”.
Không trêu chọc cô nữa, Phùng Dịch nắm lấy tay cô kéo đi về phía trước: “Đi thôi, em muốn mua gì anh đều mua cho em”.
Nhìn khóe môi cong lên của anh, không hiểu sao ý chí muốn mua sắm của cô lại trổi dậy. Trước kia cô cũng từng muốn được đi mua sắm cùng bạn trai nhưng vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ không chỉ là bạn trai nữa, đây còn là ông xã lại rất nhiều tiền, cô phải mua cho thõa thích mới thôi.
“Nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy?”, anh nghiêng đầu khẽ hỏi. Lưu Yển Nguyệt nhanh chóng che đi: “Không có gì”.
“Có phải được đi cùng anh nên vui không?”.
“Xem là vậy đi”.
Phùng Dịch: “Ồ, vậy xem ra anh rất được người đẹp yêu thích”.
“Xùy, anh không nói cũng chẳng ai không biết đâu. Phụ nữ theo anh phải nói là xếp hàng từ đây đến ngoại ô vẫn còn đó”.
Nghe vậy, anh liền bật cười: “Như vậy anh cũng không cần đâu. Cần mình em yêu thích là được rồi”.
Lưu Yển Nguyệt bối rối, rút tay ra khỏi tay anh chạy về phía trước, cách xa một khoảng cô mới quay đầu nhìn lại cười vui vẻ: “Em nói em không yêu thích thì anh làm gì được em”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️