Lưu Yển Nguyệt ôm cánh tay anh, làm mặt nũng nịu: “Em và cậu ấy thật sự không có gì mà. Anh phải tin em”.
Phùng Dịch thờ ơ liếc mắt: “Có thật như vậy không hả?”.
“Thật mà, thật mà”.
“Tạm tha cho em đấy nhé? Về nhà nào”.
Cô giơ tay làm hành động chào trong quân đội: “Tuân lệnh, ông xã”.
Ôi trời ơi, hai chữ “ông xã” nghe sao mà êm tai quá đi mất. Cô gái này thật sự rất biết cách làm người khác xao xuyến mà. Phùng Dịch thầm nghĩ, nhất định phải giữ cô cho chặt, nếu không tình địch sẽ lăm le mà bắt đi mất.
“Phùng Dịch, chúng ta đến cửa hàng bán hoa trước rồi mới về nhà có được không?”.
Anh nghe lời đề nghị kia liền nhướng mày nhìn sang, môi hơi cười cười trêu chọc: “Không gọi ông xã nữa à?”.
Hai mặt cô trong phút chốc đã trở nên đỏ bừng, Yển Nguyệt cúi đầu cất giọng lí rí: “Rốt cuộc anh có muốn ghé hay không?”.
Bỗng dưng lại nổi giận, anh chỉ muốn trêu một chút thôi mà, trong lòng Phùng Dịch tràn đầy sự ủy khuất. Anh bĩu môi, bước chân đi theo hướng của cô. Ai bảo người ta là nóc nhà chứ, nói gì cũng phải nghe thôi. Người ta có câu “đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử”, anh chỉ là không muốn chết sớm thôi à.
Lưu Yển Nguyệt đi phía trước, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, tỏa ra mùi hương thơm thoang thoảng trong gió. Anh đi phía sau nên cũng ngửi được mùi này, môi cong lên vui vẻ, vừa đẹp lại vừa thơm, đúng chuẩn là vợ anh.
Đi khoảng chừng mười lăm, hai mươi phút, Yển Nguyệt tắp vào cửa hàng hoa ven đường. Cửa hàng không lớn nhưng được trang trí vô cùng tinh tế, lúc bọn họ vừa bước vào đã có nhân viên ra chào đón.
“Chào mừng quý khách đến với “Thế giới của hoa” ”.
Người kia ngẩn đầu lên thì chạm phải mặt của Yển Nguyệt, miệng liền nở ra nụ cười thân thiện: “Là chị Nguyệt à? Lâu rồi không gặp chị”.
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười: “Dạo này hơi bận”.
Người kia nghe vậy có vẻ không tin, sau đó nhìn sang người đàn ông phía sau lưng cô: “Người này đi chung với chị à?”.
“Ừm, chồng của chị”.
Nghe câu giới thiệu này, những uất ức ban nãy của Phùng Dịch bỗng dưng tan biến đi gần hết. Là chồng đó nha, chứ không phải là bạn đâu. Lời này anh nói như đang cố dằn mặt Lý Hành lúc nãy, tiếc là anh ta không thể nghe.
“Ồ, vậy em không làm phiền hai người nữa. Chị lựa hoa đi, em ở quầy thu ngân đợi chị”, người kia chừa lại không gian cho cô rồi nhanh chóng rời đi. Bình thường họ sẽ giới thiệu hoa này hoa kia, đưa ra ý tưởng cho khách hàng nhưng đối với những khách quen như Lưu Yển Nguyệt thì không cần làm vậy.
Mỗi lần đến đây, cô đều lựa chọn rất nhiều hoa, nhiều loại còn lấy với số lượng lớn hơn người thường. Lúc đầu bọn họ có thắc mắc hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu nói là mua chơi thôi. Có ma mới tin lời này, lâu dần cô đều mua như vậy, thắc mắc của họ hóa thành điều bình thường.
Có lúc khách hàng khác còn tưởng cô mua để mở kinh doanh nữa mới ghê, hoặc là giúp trang trí bữa tiệc. Ý thứ hai này cũng rất hợp lý, sau này bọn họ đều nghĩ là như vậy.
Lưu Yển Nguyệt rũ mắt nhìn những bông hoa hồng tươi mơn mởn, tay vươn lấy một bông đặt lên mũi ngửi ngửi. Sau đó lại là hoa Kim Ngân, nhìn những cánh hoa màu trắng mềm mại, tỏa ra mùi hương dịu dàng, tươi mái, cô lại cầm lên một cành, tiếp đến là hoa nhài.
Lượn qua lượn lại vài vòng, nhìn nhiều loài hoa trên tay Lưu Yển Nguyệt, anh đi đến cầm hộ cho cô, ngẩn đầu hỏi: “Mua nhiều như vậy à?”.
Cô hơi ngẩn người nhìn đống hoa rồi nhìn anh, đầu khẽ gật: “Ừm”.
Một lúc sau, bọn họ bước ra khỏi cửa hàng với vài giỏ đầy ắp hoa. Anh không hiểu tại sao cô lại mua nhiều như vậy, nhưng những người nhân viên kia dường như chẳng có chút bất ngờ nào, làm như đây là một chuyện bình thường.
Phùng Dịch: “Em mua cái này làm gì vậy?”.
“Tặng anh”, cô khẽ cười lên tiếng: “Thích không?”.
Anh sững người, bối rối đáp: “Tặng nhiều như vậy sao? Với lại ai đi tặng hoa cho đàn ông bao giờ. Nhưng anh rất thích”.
Nhìn vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười của Phùng Dịch, trong đầu cô nổi lên nhiều ý nghĩ trêu chọc. Lưu Yển Nguyệt hắng giọng: “Sao không thể tặng hoa cho đàn ông chứ? Chẳng phải anh còn rất thích sao?”.
Phùng Dịch: “…”, em không biết anh nói vậy để dỗ em vui à?
“Ha ha ha ha”.
Phùng Dịch nhíu mày: “Em cười cái gì?”.
Nén tiếng cười, tay lau nước mắt động trên khóe mắt. Lưu Yển Nguyệt thích thú nhìn anh: “Chẳng phải là cười anh sao? Đáng yêu quá đi mất”.
Môi anh giật giật, cảm giác như vừa bị lừa một vố cực đau. Gương mặt anh hiện rõ sự bực mình, lại vừa cam chịu không làm gì được cô.
“Lưu Yển Nguyệt”.
Anh trầm giọng lên tiếng khiến cô gái kia giật mình hoảng sợ. Cô lùi xa anh một khoảng, lắp bắp lên tiếng: “Anh… anh đừng đánh em nha. Chỉ là.. anh bảo anh dễ tin người khác như vậy chứ?”.
“Em nói, anh có thể không tin à?”.
“Không thể”.
Phùng Dịch nhìn sự cứng rắn trả lời lại của cô liền gật đầu: “Vậy em còn trách anh dễ tin à? Anh tin tưởng em như vậy, em lại… đối xử với anh như thế. Thật là đau lòng quá đi mất”.
“Hả?”, cô nhăn mặt: “Đừng buồn mà, em chỉ muốn trêu anh một chút thôi”.
“Ai em cũng trêu như vậy sao?”.
Lưu Yển Nguyệt lắc đầu: “Không phải, chỉ trêu mình anh”.
Nghe vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Tay vươn đến muốn xoa đầu cô, nhưng cô lại sợ hãi lùi về sau đầy cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”.
Phùng Dịch bật cười, xoa đầu cô: “Chỉ là xoa đầu một chút thôi mà, trẻ con nghịch ngợm”.
“Anh nói ai là trẻ con nghịch ngợm hả, em đã 30 rồi đó Cục trưởng Phùng à”.
Tiếng cười anh vang lên khe khẽ, sau đó lại cất giọng dịu dàng: “Không sao, trong mắt anh, em vẫn là trẻ con”.
Lưu Yển Nguyệt nghe câu nói kia mà ngượng đến đỏ mặt, xoay người chạy đi trước. Bên tai vẫn vang lên giọng nói vừa gắp gáp, vừa lo lắng của anh: “Đừng chạy, cẩn thận một chút coi chừng ngã bây giờ”.
[…]
Vừa về đến nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe lạ đậu sẵn. Cô nhíu mày nhìn sang anh: “Nhà có khách sao?”.
Chưa kịp để anh lên tiếng, trong nhà đã có tiếng vọng ra: “Hai đứa về rồi đó à?”.
Là mẹ Phùng, Lưu Yển Nguyệt cứng người, sắc mặt trắng bệch. Từ khi kết hôn đến bây giờ cô vẫn chưa đến Phùng gia lần nào, lần gặp gần nhất giữa bọn họ hình như là lúc tổ chức hôn lễ. Cô nắm tay áo anh khẽ nói: “Làm sao bây giờ, em sợ quá”.
Phùng Dịch ôm vai cô dỗ dành: “Không sao, mẹ anh dễ lắm. Chẳng phải em cũng thường gặp mẹ anh sao?”.
“Đó là trước kia. Lúc đó em là bạn của Kỳ Kỳ, bây giờ… bây giờ…”, cô lắp bắp không thành tiếng. Anh nhướng mày hỏi: “Bây giờ thế nào?”.
Lưu Yển Nguyệt thở hắc ra: “Bây giờ… em đã là vợ anh”.
Là vợ anh. Mỗi lần nghe cô thừa nhận thế này, không hiểu sao tâm trạng của anh lại sung sướng đến khó tả. Mỗi ngày đều nghe chắc hưng phấn đến chết mất.
Mẹ Phùng bước ra nhìn hai người vợ vợ chồng chồng ôm ấp kia, khóe môi giật giật: “Hai đứa còn đứng đó làm gì. Mau vào nhà đi, mẹ vừa làm cơm xong”.
“Vâng ạ”.
Nhìn mắt mẹ mình mãi dán vào người cô, Phùng Dịch bĩu môi, cất giọng cáu kỉnh: “Mẹ, con mới là con trai mẹ mà, sao không thấy mẹ nhìn con lâu như vậy chứ? Rốt cuộc con có phải con ruột không vậy?”.
“Con là do mẹ lụm ngoài thùng rác nhà bà ngoại đó”.
Phùng Dịch: “…”
“Phì”, Lưu Yển Nguyệt bên cạnh không nhịn được cười phì.
Phùng Dịch: “…”, cảm giác như cưới vợ xong địa vị của mình lại thấp xuống một bậc. Lại còn có nguy cơ bị chặn họng nhiều hơn.
Mẹ Phùng bước bên kéo Yển Nguyệt ra khỏi vòng tay của anh, tay bà cầm lấy bàn tay cô vỗ vỗ: “Yển Nguyệt à, chúng ta vào trong thôi con”
Thật sự là tổn thương quá đi mất.
Mắt mẹ Phùng nhìn thấy hoa Phùng Dịch cầm trên tay liền nhăn mặt hỏi: “Hai đứa mua hoa nhiều như vậy làm gì?”.
Anh trưng bộ mặt khoe khoang ra, giơ giơ hoa trước mặt mẹ mình đầy cao ngạo: “Đây là vợ mua cho con đó. Mẹ thấy thế nào?”.
Mẹ Phùng: “…”, thằng con này của bà thần kinh có vấn đề à. Mua hoa thôi mà, có cần vui vẻ khoe khoang như vậy không? Cứ tưởng như vừa nhặt được vài cây vàng vậy đó. Thật là hết sức nói.
“Ây dô, hai người về rồi đó à? Thực sự chờ đợi quá mệt mỏi, có biết em cùng mẹ đợi hai người rất lâu rất lâu rồi không?”.
Mắt vừa thấy Lưu Yển Nguyệt và Phùng Dịch bước vào, Phùng Kỳ liền bật chế độ than thở: “Đúng thật là vợ chồng son, đi một khoảng đường mà mất cả chục phút. Thật là ngưỡng mộ”.
“Vậy anh tìm chồng cho em nhé?”.
Phùng Kỳ: “…”, chuyện này có thể cho qua không? Sao mà cứ nhắc chồng, chồng, chồng hoài thế?
“Anh hai, anh mua hoa cho em à?”.
Phùng Kỳ lao đến định nhận hoa trong tay anh trai, liền thấy tay đó giơ cao lên. Phùng Dịch híp mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Muốn thì cứ bảo chồng em tặng”.
Đồ keo kiệt, một bông cũng không cho người ta. Đúng là không biết phép tắc lịch sự gì cả, không hiểu sao Nguyệt Nguyệt có thể vừa ý anh được mà.
“Đang mắng anh à? Có giỏi thì nói lớn lên cho anh nghe với”.
Nhìn gương mặt hậm hực của em gái, Phùng Dịch nhàn nhạt lên tiếng trêu chọc: “Tính tình này của em, nói không chừng đến năm mươi tuổi còn chưa lấy được chồng đâu”.
“Sao anh dám trù ẻo em như vậy hả? Có anh trai nào như anh không?”.
“Mẹ, mẹ nhìn anh hai kìa”.
Mẹ Phùng, Phùng Dịch, Lưu Yển Nguyệt: “…”, đúng là cạn lời mà. Gần 30 mươi đến nơi rồi sao mà giống trẻ con lớp một, lớp hai thế không biết.
Không thấy ai lên tiếng cứu giúp, Phùng Kỳ liền quay người đi vào phòng ăn: “Mau rửa tay rồi ăn cơm thôi”.
Lấy bữa ăn ra làm lá chắn cho đỡ quê chắc chỉ có mình Phùng Kỳ thôi nhỉ? Lưu Yển Nguyệt thầm nghĩ ngợi, thật chịu thua với cô bạn này mà.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Phùng Dịch thờ ơ liếc mắt: “Có thật như vậy không hả?”.
“Thật mà, thật mà”.
“Tạm tha cho em đấy nhé? Về nhà nào”.
Cô giơ tay làm hành động chào trong quân đội: “Tuân lệnh, ông xã”.
Ôi trời ơi, hai chữ “ông xã” nghe sao mà êm tai quá đi mất. Cô gái này thật sự rất biết cách làm người khác xao xuyến mà. Phùng Dịch thầm nghĩ, nhất định phải giữ cô cho chặt, nếu không tình địch sẽ lăm le mà bắt đi mất.
“Phùng Dịch, chúng ta đến cửa hàng bán hoa trước rồi mới về nhà có được không?”.
Anh nghe lời đề nghị kia liền nhướng mày nhìn sang, môi hơi cười cười trêu chọc: “Không gọi ông xã nữa à?”.
Hai mặt cô trong phút chốc đã trở nên đỏ bừng, Yển Nguyệt cúi đầu cất giọng lí rí: “Rốt cuộc anh có muốn ghé hay không?”.
Bỗng dưng lại nổi giận, anh chỉ muốn trêu một chút thôi mà, trong lòng Phùng Dịch tràn đầy sự ủy khuất. Anh bĩu môi, bước chân đi theo hướng của cô. Ai bảo người ta là nóc nhà chứ, nói gì cũng phải nghe thôi. Người ta có câu “đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử”, anh chỉ là không muốn chết sớm thôi à.
Lưu Yển Nguyệt đi phía trước, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, tỏa ra mùi hương thơm thoang thoảng trong gió. Anh đi phía sau nên cũng ngửi được mùi này, môi cong lên vui vẻ, vừa đẹp lại vừa thơm, đúng chuẩn là vợ anh.
Đi khoảng chừng mười lăm, hai mươi phút, Yển Nguyệt tắp vào cửa hàng hoa ven đường. Cửa hàng không lớn nhưng được trang trí vô cùng tinh tế, lúc bọn họ vừa bước vào đã có nhân viên ra chào đón.
“Chào mừng quý khách đến với “Thế giới của hoa” ”.
Người kia ngẩn đầu lên thì chạm phải mặt của Yển Nguyệt, miệng liền nở ra nụ cười thân thiện: “Là chị Nguyệt à? Lâu rồi không gặp chị”.
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười: “Dạo này hơi bận”.
Người kia nghe vậy có vẻ không tin, sau đó nhìn sang người đàn ông phía sau lưng cô: “Người này đi chung với chị à?”.
“Ừm, chồng của chị”.
Nghe câu giới thiệu này, những uất ức ban nãy của Phùng Dịch bỗng dưng tan biến đi gần hết. Là chồng đó nha, chứ không phải là bạn đâu. Lời này anh nói như đang cố dằn mặt Lý Hành lúc nãy, tiếc là anh ta không thể nghe.
“Ồ, vậy em không làm phiền hai người nữa. Chị lựa hoa đi, em ở quầy thu ngân đợi chị”, người kia chừa lại không gian cho cô rồi nhanh chóng rời đi. Bình thường họ sẽ giới thiệu hoa này hoa kia, đưa ra ý tưởng cho khách hàng nhưng đối với những khách quen như Lưu Yển Nguyệt thì không cần làm vậy.
Mỗi lần đến đây, cô đều lựa chọn rất nhiều hoa, nhiều loại còn lấy với số lượng lớn hơn người thường. Lúc đầu bọn họ có thắc mắc hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu nói là mua chơi thôi. Có ma mới tin lời này, lâu dần cô đều mua như vậy, thắc mắc của họ hóa thành điều bình thường.
Có lúc khách hàng khác còn tưởng cô mua để mở kinh doanh nữa mới ghê, hoặc là giúp trang trí bữa tiệc. Ý thứ hai này cũng rất hợp lý, sau này bọn họ đều nghĩ là như vậy.
Lưu Yển Nguyệt rũ mắt nhìn những bông hoa hồng tươi mơn mởn, tay vươn lấy một bông đặt lên mũi ngửi ngửi. Sau đó lại là hoa Kim Ngân, nhìn những cánh hoa màu trắng mềm mại, tỏa ra mùi hương dịu dàng, tươi mái, cô lại cầm lên một cành, tiếp đến là hoa nhài.
Lượn qua lượn lại vài vòng, nhìn nhiều loài hoa trên tay Lưu Yển Nguyệt, anh đi đến cầm hộ cho cô, ngẩn đầu hỏi: “Mua nhiều như vậy à?”.
Cô hơi ngẩn người nhìn đống hoa rồi nhìn anh, đầu khẽ gật: “Ừm”.
Một lúc sau, bọn họ bước ra khỏi cửa hàng với vài giỏ đầy ắp hoa. Anh không hiểu tại sao cô lại mua nhiều như vậy, nhưng những người nhân viên kia dường như chẳng có chút bất ngờ nào, làm như đây là một chuyện bình thường.
Phùng Dịch: “Em mua cái này làm gì vậy?”.
“Tặng anh”, cô khẽ cười lên tiếng: “Thích không?”.
Anh sững người, bối rối đáp: “Tặng nhiều như vậy sao? Với lại ai đi tặng hoa cho đàn ông bao giờ. Nhưng anh rất thích”.
Nhìn vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười của Phùng Dịch, trong đầu cô nổi lên nhiều ý nghĩ trêu chọc. Lưu Yển Nguyệt hắng giọng: “Sao không thể tặng hoa cho đàn ông chứ? Chẳng phải anh còn rất thích sao?”.
Phùng Dịch: “…”, em không biết anh nói vậy để dỗ em vui à?
“Ha ha ha ha”.
Phùng Dịch nhíu mày: “Em cười cái gì?”.
Nén tiếng cười, tay lau nước mắt động trên khóe mắt. Lưu Yển Nguyệt thích thú nhìn anh: “Chẳng phải là cười anh sao? Đáng yêu quá đi mất”.
Môi anh giật giật, cảm giác như vừa bị lừa một vố cực đau. Gương mặt anh hiện rõ sự bực mình, lại vừa cam chịu không làm gì được cô.
“Lưu Yển Nguyệt”.
Anh trầm giọng lên tiếng khiến cô gái kia giật mình hoảng sợ. Cô lùi xa anh một khoảng, lắp bắp lên tiếng: “Anh… anh đừng đánh em nha. Chỉ là.. anh bảo anh dễ tin người khác như vậy chứ?”.
“Em nói, anh có thể không tin à?”.
“Không thể”.
Phùng Dịch nhìn sự cứng rắn trả lời lại của cô liền gật đầu: “Vậy em còn trách anh dễ tin à? Anh tin tưởng em như vậy, em lại… đối xử với anh như thế. Thật là đau lòng quá đi mất”.
“Hả?”, cô nhăn mặt: “Đừng buồn mà, em chỉ muốn trêu anh một chút thôi”.
“Ai em cũng trêu như vậy sao?”.
Lưu Yển Nguyệt lắc đầu: “Không phải, chỉ trêu mình anh”.
Nghe vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Tay vươn đến muốn xoa đầu cô, nhưng cô lại sợ hãi lùi về sau đầy cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”.
Phùng Dịch bật cười, xoa đầu cô: “Chỉ là xoa đầu một chút thôi mà, trẻ con nghịch ngợm”.
“Anh nói ai là trẻ con nghịch ngợm hả, em đã 30 rồi đó Cục trưởng Phùng à”.
Tiếng cười anh vang lên khe khẽ, sau đó lại cất giọng dịu dàng: “Không sao, trong mắt anh, em vẫn là trẻ con”.
Lưu Yển Nguyệt nghe câu nói kia mà ngượng đến đỏ mặt, xoay người chạy đi trước. Bên tai vẫn vang lên giọng nói vừa gắp gáp, vừa lo lắng của anh: “Đừng chạy, cẩn thận một chút coi chừng ngã bây giờ”.
[…]
Vừa về đến nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe lạ đậu sẵn. Cô nhíu mày nhìn sang anh: “Nhà có khách sao?”.
Chưa kịp để anh lên tiếng, trong nhà đã có tiếng vọng ra: “Hai đứa về rồi đó à?”.
Là mẹ Phùng, Lưu Yển Nguyệt cứng người, sắc mặt trắng bệch. Từ khi kết hôn đến bây giờ cô vẫn chưa đến Phùng gia lần nào, lần gặp gần nhất giữa bọn họ hình như là lúc tổ chức hôn lễ. Cô nắm tay áo anh khẽ nói: “Làm sao bây giờ, em sợ quá”.
Phùng Dịch ôm vai cô dỗ dành: “Không sao, mẹ anh dễ lắm. Chẳng phải em cũng thường gặp mẹ anh sao?”.
“Đó là trước kia. Lúc đó em là bạn của Kỳ Kỳ, bây giờ… bây giờ…”, cô lắp bắp không thành tiếng. Anh nhướng mày hỏi: “Bây giờ thế nào?”.
Lưu Yển Nguyệt thở hắc ra: “Bây giờ… em đã là vợ anh”.
Là vợ anh. Mỗi lần nghe cô thừa nhận thế này, không hiểu sao tâm trạng của anh lại sung sướng đến khó tả. Mỗi ngày đều nghe chắc hưng phấn đến chết mất.
Mẹ Phùng bước ra nhìn hai người vợ vợ chồng chồng ôm ấp kia, khóe môi giật giật: “Hai đứa còn đứng đó làm gì. Mau vào nhà đi, mẹ vừa làm cơm xong”.
“Vâng ạ”.
Nhìn mắt mẹ mình mãi dán vào người cô, Phùng Dịch bĩu môi, cất giọng cáu kỉnh: “Mẹ, con mới là con trai mẹ mà, sao không thấy mẹ nhìn con lâu như vậy chứ? Rốt cuộc con có phải con ruột không vậy?”.
“Con là do mẹ lụm ngoài thùng rác nhà bà ngoại đó”.
Phùng Dịch: “…”
“Phì”, Lưu Yển Nguyệt bên cạnh không nhịn được cười phì.
Phùng Dịch: “…”, cảm giác như cưới vợ xong địa vị của mình lại thấp xuống một bậc. Lại còn có nguy cơ bị chặn họng nhiều hơn.
Mẹ Phùng bước bên kéo Yển Nguyệt ra khỏi vòng tay của anh, tay bà cầm lấy bàn tay cô vỗ vỗ: “Yển Nguyệt à, chúng ta vào trong thôi con”
Thật sự là tổn thương quá đi mất.
Mắt mẹ Phùng nhìn thấy hoa Phùng Dịch cầm trên tay liền nhăn mặt hỏi: “Hai đứa mua hoa nhiều như vậy làm gì?”.
Anh trưng bộ mặt khoe khoang ra, giơ giơ hoa trước mặt mẹ mình đầy cao ngạo: “Đây là vợ mua cho con đó. Mẹ thấy thế nào?”.
Mẹ Phùng: “…”, thằng con này của bà thần kinh có vấn đề à. Mua hoa thôi mà, có cần vui vẻ khoe khoang như vậy không? Cứ tưởng như vừa nhặt được vài cây vàng vậy đó. Thật là hết sức nói.
“Ây dô, hai người về rồi đó à? Thực sự chờ đợi quá mệt mỏi, có biết em cùng mẹ đợi hai người rất lâu rất lâu rồi không?”.
Mắt vừa thấy Lưu Yển Nguyệt và Phùng Dịch bước vào, Phùng Kỳ liền bật chế độ than thở: “Đúng thật là vợ chồng son, đi một khoảng đường mà mất cả chục phút. Thật là ngưỡng mộ”.
“Vậy anh tìm chồng cho em nhé?”.
Phùng Kỳ: “…”, chuyện này có thể cho qua không? Sao mà cứ nhắc chồng, chồng, chồng hoài thế?
“Anh hai, anh mua hoa cho em à?”.
Phùng Kỳ lao đến định nhận hoa trong tay anh trai, liền thấy tay đó giơ cao lên. Phùng Dịch híp mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Muốn thì cứ bảo chồng em tặng”.
Đồ keo kiệt, một bông cũng không cho người ta. Đúng là không biết phép tắc lịch sự gì cả, không hiểu sao Nguyệt Nguyệt có thể vừa ý anh được mà.
“Đang mắng anh à? Có giỏi thì nói lớn lên cho anh nghe với”.
Nhìn gương mặt hậm hực của em gái, Phùng Dịch nhàn nhạt lên tiếng trêu chọc: “Tính tình này của em, nói không chừng đến năm mươi tuổi còn chưa lấy được chồng đâu”.
“Sao anh dám trù ẻo em như vậy hả? Có anh trai nào như anh không?”.
“Mẹ, mẹ nhìn anh hai kìa”.
Mẹ Phùng, Phùng Dịch, Lưu Yển Nguyệt: “…”, đúng là cạn lời mà. Gần 30 mươi đến nơi rồi sao mà giống trẻ con lớp một, lớp hai thế không biết.
Không thấy ai lên tiếng cứu giúp, Phùng Kỳ liền quay người đi vào phòng ăn: “Mau rửa tay rồi ăn cơm thôi”.
Lấy bữa ăn ra làm lá chắn cho đỡ quê chắc chỉ có mình Phùng Kỳ thôi nhỉ? Lưu Yển Nguyệt thầm nghĩ ngợi, thật chịu thua với cô bạn này mà.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️