Giọng nói vang lên từ phía sau, cùng với người phụ nữ tay đút trong túi quần đi đến. Người kia chẳng phải là Phùng Châu à? Sao chị ấy lại ở đây?
[…]
“Phùng Dịch, cậu đừng uống nữa, còn uống sẽ chết đó.”
Phùng Dịch hất tay bọn người kia ra khỏi chai rượu trên tay mình, ánh mắt hiện rõ sự buồn phiền: “Mặc kệ tôi, uống đến chết cũng tốt.”
Phó Triết Ngôn giựt chai rượu trên tay anh lại nhưng đã bị cạn sạch, cậu không kiềm được thở dài: “Chẳng phải hai người hạnh phúc lắm sao? Đừng một cái thành như vậy. Còn nữa, nếu cậu chết cha mẹ của cậu phải làm sao đây. Đừng nghĩ quẩn như vậy chứ, không có cách này thì có cách khác.”
Phùng Dịch đau buồn, nhắm mắt tựa lưng vào xô pha. Trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh của Lưu Yển Nguyệt, rốt cuộc tại sao lại bỏ rơi anh, anh làm gì sai sao?
Hứa Giang Châu cũng bất lực trước tên bợm rượu trước mắt: “Cậu uống say như vậy làm sao đi tìm cô ấy chứ? Nghe nói công ty cô ấy vừa phá sản, chắc là mặc cảm tự tin, hiện tại không muốn gặp cậu thôi cũng nên.”
“Sao có thể chứ? Vợ tôi thường ngày tự tin như vậy, tôi không tin chỉ như vậy mà cô ấy đã muốn rời đi. Không thể nào… không thể nào…”
Đúng vậy, vợ anh luôn là người hướng tới tích cực sao có thể suy nghĩ một cách tiêu cực đến như vậy chứ. Anh không tin, là họ họ đang gạt anh, chắc chắn là do anh làm sao nên vợ giận dỗi bỏ đi.
Phùng Dịch dùng tay bóp bóp trán, người ta nói uống rượu giải sầu sao anh càng uống lại càng nhớ đến cô như vậy? Lưu Yển Nguyệt, em tàn nhẫn lắm, đợi anh tìm được em phải đòi lại công bằng thích đáng.
Phùng Dịch: Vợ à, em nhẫn tâm bỏ rơi anh sao?
Phùng Dịch: Vợ ơi, em không yêu anh nữa sao? Ở bên anh không tốt sao mà phải rời đi?
Phùng Dịch: Vợ à, anh hứa không bắt nạt em nữa, quay về đi mà. Anh ở một mình cô đơn lắm.
Phùng Dịch: Em chẳng những bỏ anh còn bỏ luôn bạn thân của mình sao? Lưu Yển Nguyệt, em không trở về anh sẽ đánh Kỳ Kỳ mỗi ngày. Em nỡ để bạn thân bị đánh như vậy sao?
Phùng Dịch: …
Sau khi nhắn tin cho cô, Phùng Dịch đã không còn giữ được sự nghiêm nghị thường ngày nữa. Vẻ lạnh lùng, lãnh đạm biến mất thay vào đó là sự khổ sở, đau buồn. Lần đầu tiên, anh có bộ dạng như thế này khiến hai người bạn thân kia kinh ngạc không biết nên làm gì, thay nhau an ủi.
Trong lòng Hứa Giang Châu không khỏi cảm thán, rốt cuộc cô vợ kia của Phùng Dịch đã làm gì, nếu chỉ đơn thuần là bỏ đi thôi thì cậu ấy cũng sẽ không như vậy.
“Phùng Dịch à, tôi nói này. Cậu cứ như vậy nếu Lưu Yển Nguyệt xuất hiện ở đây thật cũng bị dọa cho bỏ chạy đó.”
Phùng Dịch ngẩn đầu: “Tôi làm gì mà dọa cô ấy chứ?”
Hứa Giang Châu: “Còn không sao, cậu uống say như vậy. Không biết phụ nữ rất không thích chồng mình uống rượu à?”
Xin lỗi Phùng Dịch, tôi chỉ còn cách này để ngăn cậu lại thôi. Nếu cậu còn uống, chỉ e là dạ dày sẽ hư luôn mất.
Phùng Dịch gật gù nghe theo: “Vậy tôi không uống rượu nữa… Tôi uống bia là được rồi.”
Hứa Giang Châu: “…”
Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của bạn mình, Phùng Dịch nheo mắt, nhíu mày: “Làm sao nữa, cậu nói là không uống rượu, tôi không uống rượu là được rồi. Như vậy Yển Nguyệt sẽ không bị tôi dọa bỏ chạy ha ha.”
Hứa Giang Châu cùng Phó Triết Ngôn nhìn nhau lắc đầu bất lực. Tên này say rồi nhưng quả thật không dễ dụ chút nào cả.
[…]
“Chị… sao lại đến đây?”, Lưu Yển Nguyệt nhìn người phụ nữ đầy khí chất trước mặt ngờ vực lên tiếng. Người này là chị họ của Phùng Dịch, trước kia đi chơi cùng Kỳ Kỳ cô từng gặp được. Hình như là sinh sống và định cư ở nước ngoài, sao cô lại xui xẻo đụng trúng ngay người nhà ông chồng mình vừa bỏ rơi chứ.
Phùng Châu hít thật sâu, rồi cao giọng nói: “Chị không thể đến đây tìm em tính sổ sao?”
Hả? Cô trợn tròn mắt, không ngờ luật nhân quả đến nhanh như vậy: “Chị muốn tính thế nào?”
“Bỏ rơi Phùng Dịch đau khổ trong nước, em ra nước ngoài sống như thế này?”
Lưu Yển Nguyệt cam chịu gật đầu: “Em có thể làm gì khác sao? Em bây giờ sao có thể sánh vai cùng anh ấy?”
“Em nói gì vậy? Không cần biết có xứng hay không xứng, điều đơn giản nhất chính là Phùng Dịch yêu em. Hôn nhân không phải là thương trường, càng không có chuyện môn đăng hộ đối. Chúng ta sống ở thế kỉ bao nhiêu rồi, em còn quan trọng chuyện đó hả?”
“Nhưng mà chị có lẽ không biết. Hôn nhân của bọn em vốn dĩ chính là liên hôn”, cô thở dài khổ sở. Phùng Châu nhìn cô thất vọng lắc đầu: “Liên hôn đó là của Phùng gia và Lưu gia chứ không phải của em và Phùng Dịch. Lưu gia vẫn còn đó, Phùng gia cũng như vậy, em bỏ đi cái gì?”
Lưu Yển Nguyệt sững người, trong mắt đầy bối rối: “Không phải, em không muốn người ta chê cười Phùng Dịch. Chê cười anh ấy có người vợ không có năng lực.”
“Vậy em nhìn cái này đi. Nhìn xem Phùng Dịch sẽ để tâm đến việc đó hay không?”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
[…]
“Phùng Dịch, cậu đừng uống nữa, còn uống sẽ chết đó.”
Phùng Dịch hất tay bọn người kia ra khỏi chai rượu trên tay mình, ánh mắt hiện rõ sự buồn phiền: “Mặc kệ tôi, uống đến chết cũng tốt.”
Phó Triết Ngôn giựt chai rượu trên tay anh lại nhưng đã bị cạn sạch, cậu không kiềm được thở dài: “Chẳng phải hai người hạnh phúc lắm sao? Đừng một cái thành như vậy. Còn nữa, nếu cậu chết cha mẹ của cậu phải làm sao đây. Đừng nghĩ quẩn như vậy chứ, không có cách này thì có cách khác.”
Phùng Dịch đau buồn, nhắm mắt tựa lưng vào xô pha. Trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh của Lưu Yển Nguyệt, rốt cuộc tại sao lại bỏ rơi anh, anh làm gì sai sao?
Hứa Giang Châu cũng bất lực trước tên bợm rượu trước mắt: “Cậu uống say như vậy làm sao đi tìm cô ấy chứ? Nghe nói công ty cô ấy vừa phá sản, chắc là mặc cảm tự tin, hiện tại không muốn gặp cậu thôi cũng nên.”
“Sao có thể chứ? Vợ tôi thường ngày tự tin như vậy, tôi không tin chỉ như vậy mà cô ấy đã muốn rời đi. Không thể nào… không thể nào…”
Đúng vậy, vợ anh luôn là người hướng tới tích cực sao có thể suy nghĩ một cách tiêu cực đến như vậy chứ. Anh không tin, là họ họ đang gạt anh, chắc chắn là do anh làm sao nên vợ giận dỗi bỏ đi.
Phùng Dịch dùng tay bóp bóp trán, người ta nói uống rượu giải sầu sao anh càng uống lại càng nhớ đến cô như vậy? Lưu Yển Nguyệt, em tàn nhẫn lắm, đợi anh tìm được em phải đòi lại công bằng thích đáng.
Phùng Dịch: Vợ à, em nhẫn tâm bỏ rơi anh sao?
Phùng Dịch: Vợ ơi, em không yêu anh nữa sao? Ở bên anh không tốt sao mà phải rời đi?
Phùng Dịch: Vợ à, anh hứa không bắt nạt em nữa, quay về đi mà. Anh ở một mình cô đơn lắm.
Phùng Dịch: Em chẳng những bỏ anh còn bỏ luôn bạn thân của mình sao? Lưu Yển Nguyệt, em không trở về anh sẽ đánh Kỳ Kỳ mỗi ngày. Em nỡ để bạn thân bị đánh như vậy sao?
Phùng Dịch: …
Sau khi nhắn tin cho cô, Phùng Dịch đã không còn giữ được sự nghiêm nghị thường ngày nữa. Vẻ lạnh lùng, lãnh đạm biến mất thay vào đó là sự khổ sở, đau buồn. Lần đầu tiên, anh có bộ dạng như thế này khiến hai người bạn thân kia kinh ngạc không biết nên làm gì, thay nhau an ủi.
Trong lòng Hứa Giang Châu không khỏi cảm thán, rốt cuộc cô vợ kia của Phùng Dịch đã làm gì, nếu chỉ đơn thuần là bỏ đi thôi thì cậu ấy cũng sẽ không như vậy.
“Phùng Dịch à, tôi nói này. Cậu cứ như vậy nếu Lưu Yển Nguyệt xuất hiện ở đây thật cũng bị dọa cho bỏ chạy đó.”
Phùng Dịch ngẩn đầu: “Tôi làm gì mà dọa cô ấy chứ?”
Hứa Giang Châu: “Còn không sao, cậu uống say như vậy. Không biết phụ nữ rất không thích chồng mình uống rượu à?”
Xin lỗi Phùng Dịch, tôi chỉ còn cách này để ngăn cậu lại thôi. Nếu cậu còn uống, chỉ e là dạ dày sẽ hư luôn mất.
Phùng Dịch gật gù nghe theo: “Vậy tôi không uống rượu nữa… Tôi uống bia là được rồi.”
Hứa Giang Châu: “…”
Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của bạn mình, Phùng Dịch nheo mắt, nhíu mày: “Làm sao nữa, cậu nói là không uống rượu, tôi không uống rượu là được rồi. Như vậy Yển Nguyệt sẽ không bị tôi dọa bỏ chạy ha ha.”
Hứa Giang Châu cùng Phó Triết Ngôn nhìn nhau lắc đầu bất lực. Tên này say rồi nhưng quả thật không dễ dụ chút nào cả.
[…]
“Chị… sao lại đến đây?”, Lưu Yển Nguyệt nhìn người phụ nữ đầy khí chất trước mặt ngờ vực lên tiếng. Người này là chị họ của Phùng Dịch, trước kia đi chơi cùng Kỳ Kỳ cô từng gặp được. Hình như là sinh sống và định cư ở nước ngoài, sao cô lại xui xẻo đụng trúng ngay người nhà ông chồng mình vừa bỏ rơi chứ.
Phùng Châu hít thật sâu, rồi cao giọng nói: “Chị không thể đến đây tìm em tính sổ sao?”
Hả? Cô trợn tròn mắt, không ngờ luật nhân quả đến nhanh như vậy: “Chị muốn tính thế nào?”
“Bỏ rơi Phùng Dịch đau khổ trong nước, em ra nước ngoài sống như thế này?”
Lưu Yển Nguyệt cam chịu gật đầu: “Em có thể làm gì khác sao? Em bây giờ sao có thể sánh vai cùng anh ấy?”
“Em nói gì vậy? Không cần biết có xứng hay không xứng, điều đơn giản nhất chính là Phùng Dịch yêu em. Hôn nhân không phải là thương trường, càng không có chuyện môn đăng hộ đối. Chúng ta sống ở thế kỉ bao nhiêu rồi, em còn quan trọng chuyện đó hả?”
“Nhưng mà chị có lẽ không biết. Hôn nhân của bọn em vốn dĩ chính là liên hôn”, cô thở dài khổ sở. Phùng Châu nhìn cô thất vọng lắc đầu: “Liên hôn đó là của Phùng gia và Lưu gia chứ không phải của em và Phùng Dịch. Lưu gia vẫn còn đó, Phùng gia cũng như vậy, em bỏ đi cái gì?”
Lưu Yển Nguyệt sững người, trong mắt đầy bối rối: “Không phải, em không muốn người ta chê cười Phùng Dịch. Chê cười anh ấy có người vợ không có năng lực.”
“Vậy em nhìn cái này đi. Nhìn xem Phùng Dịch sẽ để tâm đến việc đó hay không?”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️