Sắc mặt Lưu Vân Nhi đã sớm trắng bệch, cô ta sợ hãi nhìn ba mẹ còn có cả ảnh rể với ánh mắt cầu cứu, mong trong bọn họ sẽ có người lao ra cứu cô. Tốt nhất vẫn là người anh rể kia, để chị ta biết, bản thân vốn chẳng thể so được với cô.
Mẹ Lưu Vân nhìn gương mặt con gái bị bóp méo, càm độn bị lệch sang một bên. Cái dao sắc nhọn trên tay của Yển Nguyệt sắp cứa vào thịt, bà hoảng hốt quay sang trách chồng mình.
"Lão Lưu ông nhìn xem, con gái đã gả cũng như bát nước hắt đi. Nhìn nó xem, nó còn đòi làm hại đến Vân Nhi của tôi. Mẹ con tôi nợ nần gì nó chứ, sao lại bị đối xử thế này".
Ba Lâm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt ông trống rỗng không chứa thứ gì. Rất lâu sau, nụ cười hoà hoãn lại xuất hiện trên mặt ông: "Yển Nguyệt, buông con bé ra rồi từ từ nói chuyện. Làm như vậy không hay lắm đâu".
"Ba à, hù doạ cô ta một chút người cũng đau lòng rồi sao?", Lưu Yển Nguyệt đẩy Vân Nhi ngã xuống ngã về phía trước, tay cô cầm con dao soi rọi sắc mặt mình.
"Ba...".
"Yển Nguyệt, ba con tốt với con như vậy, đừng mãi hận ông ấy. Con đã 30 rồi, hiểu chuyện một chút cho ông ấy đỡ mệt mỏi".
Lưu Yển Nguyệt nghe vậy tức đến bật cười, tay cầm con dao cắm mạnh xuống bàn ăn làm bằng gỗ. Phùng Dịch sợ cô làm bậy liền đi đến nắm chặt lấy tay cô, xem như trấn giữ bình tĩnh, anh khẽ nói:
"Còn có anh".
Cô nhìn vào một nhà ba người kia, sau đó dừng ánh mặt lại ngay người đàn ông mặt đầy nếp nhăn, mái tóc đã bạc hơn một nửa. Cô không biết bản thân nên vui hay buồn nữa, nữa kia dù sao cũng là ba cô, cũng là người gián tiếp hại chết mẹ cô.
"Ý bà nói tôi không hiểu chuyện? Nếu muốn tôi tha thứ vậy hãy trả mẹ tôi sống lại đi. Trả cho tôi một gia đình ba người hạnh phúc như trước kia đi".
Yển Nguyệt bật cười chế giễu: "Ông bà ngoại hết lòng tin tưởng ông, giao con gái yêu dấu của bọn họ cho ông. Còn ông thì sao? Dẫn tình cũ về nhà, chẳng những như thế còn có con với nhau. Lưu Diên, sao ông bà tôi cả mẹ tôi có thể tin tưởng con sói mắt trắng là ông hả?".
"Ha, quên mất sao bản thân tôi lại trở nên mất dạy như vậy. Ăn nói không biết lớn nhỏ với ba mình, à cũng phải thôi. Người như tôi, một đứa trẻ không có mẹ, ba thì cũng đã thành bà của người khác, làm gì có ai dạy dỗ tôi.".
Bàn tay nắm lấy tay cô bỗng dưng siết chặt, cô ngẩn đầu nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Phùng Dịch, quai hàm anh cắn chặt như đang cố giữ bình tĩnh. Bàn tay còn lại của cô chạm vào tay anh vuốt ve: "Em không sao".
Không đợi cho ba người kia lên tiếng, cô ra cho bảo vệ đuổi hai người kia ra khỏi nhà: "Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt. Nếu còn không chịu đi, tôi không ngại cho bàn dân thiên hạ biết rõ chuyện hai người đã làm đâu".
"Hừ, đúng thật là chướng mắt".
Quay trở lại vào trong nhà, mắt cô chạm phải người đàn ông trung niên đang cúi đầu không rõ sắc mặt. Lưu Yển Nguyệt lên tiếng chế giễu: "Ồ, con lỡ đuổi vợ và con gái ruột của ba đi mất rồi. Thật sự con cũng không cố ý đâu nhưng nhà con không thể chứa chấp thứ dơ bẩn đó".
Nghe lời cô nói, Lưu Diên ngẩn đầu lên, hai mắt đỏ hoe, cất giọng khàn khàn: "Yển Nguyệt, bà ấy không phải vợ ba, Lưu Vân Nhi cũng không phải con ruột của ba".
Cô quay đầu nhìn Phùng Dịch bên cạnh ngạc nhiên không vươn tay che miệng. Sau đó trong lòng lại có cảm giác như một dòng nước ấm chảy ra trong lòng, không nhịn được mà bật cười: “Sao vậy? Có phải ba đang rất đau khổ hay không, bà ta không ngờ lại lừa ba như…”.
“Không phải”, Lưu Vân ngẩn đầu cắt ngang, ông khàn giọng giải thích: “Sự việc của mẹ con là lỗi của ba, ba không thể bảo vệ tốt cho bà ấy. Chuyện này cũng không hề liên quan đến dì và Vân Nhi. Dù là tình cũ nhưng ba đã hết tình cảm”.
“Vậy ba đón bà ta đến đây làm gì? Nếu không vì bà ta và con nhóc kia, mẹ con có giận dỗi mà đâm đầu vào công việc không? Cũng sẽ không có chuyện đi công tác bị đối thủ hãm hại. Rốt cuộc ba có nghĩ đến cảm nhận của mẹ con không, ba có yêu bà ấy hay không? Có phải tất cả điều ba làm với mẹ, lẫn cả con đều là trách nhiệm không, đúng không hả?”.
Lưu Yển Nguyệt lao đến, kích động nắm chặt áo ông, Lưu Diên mặc cho hành động của cô, cũng không ngăn cản. Ông vươn tay lao đi nước mắt trên mặt con gái, ánh mắt đầy thê lương tự trách: “Yển Nguyệt, ba xin lỗi con. Ba có lỗi với con”.
“Không phải có lỗi với con mà là mẹ. Người ba nên xin lỗi là mẹ, không phải con”.
“Yển Nguyệt”, Phùng Dịch khẽ lên tiếng, anh bước đến ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng cô dỗ dành: “Chuyện gì từ từ nói, đừng kích động”.
Không hiểu sao, ở trong cái ôm ấm áp của anh, Lưu Yển Nguyệt thật sự muốn phá vỡ sự mạnh mẽ bên ngoài của mình. Cô tựa đầu lên vai anh bật khóc, bao uất ức trong hơn 20 năm qua coi như được xả ra. Trước kia cô rất muốn có một bờ vai dựa vào, để chia sẻ mọi chuyện.
Sau đó thời gian đã luyện cô thành một con người mạnh mẽ, những ký ức đau buồn kia cất rất sâu trong tim. Bị phanh khui đột ngột như vậy không nén được cảm xúc, nhưng bỗng dưng có một cái ôm dỗ dành ngọt như vậy, cô nhất thời được sủng mà lại cảm thấy nhói lòng. Thầm nghĩ lại không hiểu trước kia bản thân vượt qua nỗi đau thế nào.
Lưu Diên trầm mặc rất lâu, đến tiếng khóc cô không còn nữa, ông mới từ từ lên tiếng: “Ba không mong con tha thứ cho bản thân ba, nhưng ba mong con buông bỏ gánh nặng trong lòng. Chuyện đón dì và Vân Nhi về đây, ba chỉ là có lòng tốt niệm tình cũ giúp đỡ khi bà ấy nuôi con đơn thân thôi. Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy”.
“Bây giờ ba mới nhận ra sao? Muộn rồi, con không quan tâm nữa, ba muốn làm gì thì tùy ba”.
Lưu Diên thở dài, cất giọng khàn khàn: “Yển Nguyệt, nhà này là của con, sau này ba sẽ ra ngoài. Có rảnh thì đến gặp ba, ba sẽ luôn ở phía sau con”.
Lưu Yển Nguyệt đưa lưng về phía ông, hai mắt cô sưng đỏ, bàn tay siết chặt. Cô hít sâu một hơi sau đó bỏ lại một câu rồi rời đi: “Công ty của con bận lắm”.
Tiếng xe đã nhạt dần rồi mất hẳn, Lưu Diên ngẩn đầu nhìn xung quanh căn biệt thự trống rỗng, miệng nở ra nụ cười chua chát. Trong đầu ông văng vẳng lời nói chất vấn của Yển Nguyệt lúc nãy. Ba có yêu bà ấy không? hay chỉ là chịu trách nhiệm?
Yêu chứ, sao có thể không yêu một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy. Cũng không hẳn là vì nhan sắc, ông yêu nụ cười đơn thuần kia, ông yêu sự kiên trì theo đuổi của bà ấy, ông yêu sự dịu dàng của người đó. Chỉ là không thể hiện ra bằng lời nói, làm như vậy là sai sao? Hay ông đã thể hiện sai cách?
Rốt cuộc Lâm Ngạn có cảm nhận được tình yêu của ông dành cho bà ấy hay không? Trước lúc mất chắc đã oán hận ông lắm nhỉ?
[…]
Nhìn đôi mắt sưng húp của Yển Nguyệt, chân mày của Phùng Dịch nhíu chặt. Tay anh chạm vào khóe mắt, đau lòng lên tiếng: “Sao lại khóc thành ra như này rồi?”.
“Anh dẫn em đi ăn giải tỏa tâm trạng nhé?”.
Lưu Yển Nguyệt ngẩn đầu buồn bã: “Không cần đâu, mắt thành như này còn ra ngoài được sao?”.
“Sao không chứ, vợ anh như thế nào cũng đẹp. Đừng có xụ mặt như vậy chứ? Chẳng phải vừa ôm được một khoảng kết xù sao, còn buồn gì nữa chứ?”.
“Phùng Dịch”, cô trừng mắt cảnh cáo. Phùng Dịch cười cười xoa mặt cô: “Được được, anh không đùa nữa”.
Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh. Thấy anh cứ liếc mắt như vậy, cô có hơi xấu hổ, không ngờ hôm nay chuyện xấu trong nhà lại bị anh nhìn thấy như vậy. Càng nghĩ, tâm trạng cô lại càng xấu đi, mấp máy môi một lúc, cuối cùng lên tiếng hỏi.
“Phùng Dịch, nếu anh là ba em, anh có giận em vì những lời nói ban nãy không?”.
Phùng Dịch nhướng mày, khóe môi cong lên. Con gái vẫn là con gái vẫn quan tâm đến ba mình, anh vươn tay xoa xoa đầu: “Đừng nghĩ nhiều, ba chắc chắn sẽ không giận em. Ngược lại còn tự trách bản thân mình nhiều hơn”.
“Vậy… vậy em có nên tha thứ cho ông ấy hay không?”.
“Em có thật sự muốn không?”.
Lưu Yển Nguyệt mím môi: “Không phải là không muốn nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ đã mất, em không còn cách nào đối diện một cách ôn hòa với ông ấy được. Em thật sự cũng rất mệt mỏi”.
“Vậy thì buông bỏ đi”.
“Hả?”.
Giọng nói bình tĩnh, trầm ấm của anh vang lên: “Chuyện quá khứ cứ bỏ lại ở quá khứ đi. Em không có lỗi với bất kì ai cả. Anh nghĩ, mẹ cũng không muốn em chịu đựng như vậy đâu”.
“Phùng Dịch, anh tốt với em thật đó. Trước kia, em chưa từng nghĩ mình sẽ lấy được một người như anh”.
Anh khẽ cười: “Anh không tốt với em thì tốt với ai đây. Vợ anh không thể chịu thiệt thòi được, con dâu Phùng gia lại càng không thể bị người khác chèn ép như vậy”.
[…]
“Phùng đại ca, một cuộc hẹn với anh cũng khó thật đó”.
“Đúng thật, minh tinh nổi tiếng cũng không bận bằng anh”, một cậu mình tinh mới nổi lên tiếng. Ngay sau đó liền nhận được cái lườm cháy mặt của Phùng Dịch. Anh châm điếu thuốc phà ra vài hơi cất giọng khàn khàn: “Nói nhiều như vậy, các người muốn hẹn tôi ra đây để làm gì? Ham muốn người có vợ sao?”.
Ánh mắt anh hững hờ quét qua từng gương mặt ngồi trong bàn, sau đó dừng lại ở cậu minh tinh: “Người nổi tiếng ra ngoài không sợ phóng viên à?”.
“Phùng đại ca, có tin tức cũng bị gia đình em chặn xuống thôi. Huống hồ, gặp cảnh sát sẽ sinh ra chủ đề gì?”.
Anh cười khẽ, nhướng mày áp sát gương mặt lưu manh lại: “Nhưng đâu phải ai cũng biết tôi là cảnh sát”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Mẹ Lưu Vân nhìn gương mặt con gái bị bóp méo, càm độn bị lệch sang một bên. Cái dao sắc nhọn trên tay của Yển Nguyệt sắp cứa vào thịt, bà hoảng hốt quay sang trách chồng mình.
"Lão Lưu ông nhìn xem, con gái đã gả cũng như bát nước hắt đi. Nhìn nó xem, nó còn đòi làm hại đến Vân Nhi của tôi. Mẹ con tôi nợ nần gì nó chứ, sao lại bị đối xử thế này".
Ba Lâm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt ông trống rỗng không chứa thứ gì. Rất lâu sau, nụ cười hoà hoãn lại xuất hiện trên mặt ông: "Yển Nguyệt, buông con bé ra rồi từ từ nói chuyện. Làm như vậy không hay lắm đâu".
"Ba à, hù doạ cô ta một chút người cũng đau lòng rồi sao?", Lưu Yển Nguyệt đẩy Vân Nhi ngã xuống ngã về phía trước, tay cô cầm con dao soi rọi sắc mặt mình.
"Ba...".
"Yển Nguyệt, ba con tốt với con như vậy, đừng mãi hận ông ấy. Con đã 30 rồi, hiểu chuyện một chút cho ông ấy đỡ mệt mỏi".
Lưu Yển Nguyệt nghe vậy tức đến bật cười, tay cầm con dao cắm mạnh xuống bàn ăn làm bằng gỗ. Phùng Dịch sợ cô làm bậy liền đi đến nắm chặt lấy tay cô, xem như trấn giữ bình tĩnh, anh khẽ nói:
"Còn có anh".
Cô nhìn vào một nhà ba người kia, sau đó dừng ánh mặt lại ngay người đàn ông mặt đầy nếp nhăn, mái tóc đã bạc hơn một nửa. Cô không biết bản thân nên vui hay buồn nữa, nữa kia dù sao cũng là ba cô, cũng là người gián tiếp hại chết mẹ cô.
"Ý bà nói tôi không hiểu chuyện? Nếu muốn tôi tha thứ vậy hãy trả mẹ tôi sống lại đi. Trả cho tôi một gia đình ba người hạnh phúc như trước kia đi".
Yển Nguyệt bật cười chế giễu: "Ông bà ngoại hết lòng tin tưởng ông, giao con gái yêu dấu của bọn họ cho ông. Còn ông thì sao? Dẫn tình cũ về nhà, chẳng những như thế còn có con với nhau. Lưu Diên, sao ông bà tôi cả mẹ tôi có thể tin tưởng con sói mắt trắng là ông hả?".
"Ha, quên mất sao bản thân tôi lại trở nên mất dạy như vậy. Ăn nói không biết lớn nhỏ với ba mình, à cũng phải thôi. Người như tôi, một đứa trẻ không có mẹ, ba thì cũng đã thành bà của người khác, làm gì có ai dạy dỗ tôi.".
Bàn tay nắm lấy tay cô bỗng dưng siết chặt, cô ngẩn đầu nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Phùng Dịch, quai hàm anh cắn chặt như đang cố giữ bình tĩnh. Bàn tay còn lại của cô chạm vào tay anh vuốt ve: "Em không sao".
Không đợi cho ba người kia lên tiếng, cô ra cho bảo vệ đuổi hai người kia ra khỏi nhà: "Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt. Nếu còn không chịu đi, tôi không ngại cho bàn dân thiên hạ biết rõ chuyện hai người đã làm đâu".
"Hừ, đúng thật là chướng mắt".
Quay trở lại vào trong nhà, mắt cô chạm phải người đàn ông trung niên đang cúi đầu không rõ sắc mặt. Lưu Yển Nguyệt lên tiếng chế giễu: "Ồ, con lỡ đuổi vợ và con gái ruột của ba đi mất rồi. Thật sự con cũng không cố ý đâu nhưng nhà con không thể chứa chấp thứ dơ bẩn đó".
Nghe lời cô nói, Lưu Diên ngẩn đầu lên, hai mắt đỏ hoe, cất giọng khàn khàn: "Yển Nguyệt, bà ấy không phải vợ ba, Lưu Vân Nhi cũng không phải con ruột của ba".
Cô quay đầu nhìn Phùng Dịch bên cạnh ngạc nhiên không vươn tay che miệng. Sau đó trong lòng lại có cảm giác như một dòng nước ấm chảy ra trong lòng, không nhịn được mà bật cười: “Sao vậy? Có phải ba đang rất đau khổ hay không, bà ta không ngờ lại lừa ba như…”.
“Không phải”, Lưu Vân ngẩn đầu cắt ngang, ông khàn giọng giải thích: “Sự việc của mẹ con là lỗi của ba, ba không thể bảo vệ tốt cho bà ấy. Chuyện này cũng không hề liên quan đến dì và Vân Nhi. Dù là tình cũ nhưng ba đã hết tình cảm”.
“Vậy ba đón bà ta đến đây làm gì? Nếu không vì bà ta và con nhóc kia, mẹ con có giận dỗi mà đâm đầu vào công việc không? Cũng sẽ không có chuyện đi công tác bị đối thủ hãm hại. Rốt cuộc ba có nghĩ đến cảm nhận của mẹ con không, ba có yêu bà ấy hay không? Có phải tất cả điều ba làm với mẹ, lẫn cả con đều là trách nhiệm không, đúng không hả?”.
Lưu Yển Nguyệt lao đến, kích động nắm chặt áo ông, Lưu Diên mặc cho hành động của cô, cũng không ngăn cản. Ông vươn tay lao đi nước mắt trên mặt con gái, ánh mắt đầy thê lương tự trách: “Yển Nguyệt, ba xin lỗi con. Ba có lỗi với con”.
“Không phải có lỗi với con mà là mẹ. Người ba nên xin lỗi là mẹ, không phải con”.
“Yển Nguyệt”, Phùng Dịch khẽ lên tiếng, anh bước đến ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng cô dỗ dành: “Chuyện gì từ từ nói, đừng kích động”.
Không hiểu sao, ở trong cái ôm ấm áp của anh, Lưu Yển Nguyệt thật sự muốn phá vỡ sự mạnh mẽ bên ngoài của mình. Cô tựa đầu lên vai anh bật khóc, bao uất ức trong hơn 20 năm qua coi như được xả ra. Trước kia cô rất muốn có một bờ vai dựa vào, để chia sẻ mọi chuyện.
Sau đó thời gian đã luyện cô thành một con người mạnh mẽ, những ký ức đau buồn kia cất rất sâu trong tim. Bị phanh khui đột ngột như vậy không nén được cảm xúc, nhưng bỗng dưng có một cái ôm dỗ dành ngọt như vậy, cô nhất thời được sủng mà lại cảm thấy nhói lòng. Thầm nghĩ lại không hiểu trước kia bản thân vượt qua nỗi đau thế nào.
Lưu Diên trầm mặc rất lâu, đến tiếng khóc cô không còn nữa, ông mới từ từ lên tiếng: “Ba không mong con tha thứ cho bản thân ba, nhưng ba mong con buông bỏ gánh nặng trong lòng. Chuyện đón dì và Vân Nhi về đây, ba chỉ là có lòng tốt niệm tình cũ giúp đỡ khi bà ấy nuôi con đơn thân thôi. Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy”.
“Bây giờ ba mới nhận ra sao? Muộn rồi, con không quan tâm nữa, ba muốn làm gì thì tùy ba”.
Lưu Diên thở dài, cất giọng khàn khàn: “Yển Nguyệt, nhà này là của con, sau này ba sẽ ra ngoài. Có rảnh thì đến gặp ba, ba sẽ luôn ở phía sau con”.
Lưu Yển Nguyệt đưa lưng về phía ông, hai mắt cô sưng đỏ, bàn tay siết chặt. Cô hít sâu một hơi sau đó bỏ lại một câu rồi rời đi: “Công ty của con bận lắm”.
Tiếng xe đã nhạt dần rồi mất hẳn, Lưu Diên ngẩn đầu nhìn xung quanh căn biệt thự trống rỗng, miệng nở ra nụ cười chua chát. Trong đầu ông văng vẳng lời nói chất vấn của Yển Nguyệt lúc nãy. Ba có yêu bà ấy không? hay chỉ là chịu trách nhiệm?
Yêu chứ, sao có thể không yêu một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy. Cũng không hẳn là vì nhan sắc, ông yêu nụ cười đơn thuần kia, ông yêu sự kiên trì theo đuổi của bà ấy, ông yêu sự dịu dàng của người đó. Chỉ là không thể hiện ra bằng lời nói, làm như vậy là sai sao? Hay ông đã thể hiện sai cách?
Rốt cuộc Lâm Ngạn có cảm nhận được tình yêu của ông dành cho bà ấy hay không? Trước lúc mất chắc đã oán hận ông lắm nhỉ?
[…]
Nhìn đôi mắt sưng húp của Yển Nguyệt, chân mày của Phùng Dịch nhíu chặt. Tay anh chạm vào khóe mắt, đau lòng lên tiếng: “Sao lại khóc thành ra như này rồi?”.
“Anh dẫn em đi ăn giải tỏa tâm trạng nhé?”.
Lưu Yển Nguyệt ngẩn đầu buồn bã: “Không cần đâu, mắt thành như này còn ra ngoài được sao?”.
“Sao không chứ, vợ anh như thế nào cũng đẹp. Đừng có xụ mặt như vậy chứ? Chẳng phải vừa ôm được một khoảng kết xù sao, còn buồn gì nữa chứ?”.
“Phùng Dịch”, cô trừng mắt cảnh cáo. Phùng Dịch cười cười xoa mặt cô: “Được được, anh không đùa nữa”.
Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh. Thấy anh cứ liếc mắt như vậy, cô có hơi xấu hổ, không ngờ hôm nay chuyện xấu trong nhà lại bị anh nhìn thấy như vậy. Càng nghĩ, tâm trạng cô lại càng xấu đi, mấp máy môi một lúc, cuối cùng lên tiếng hỏi.
“Phùng Dịch, nếu anh là ba em, anh có giận em vì những lời nói ban nãy không?”.
Phùng Dịch nhướng mày, khóe môi cong lên. Con gái vẫn là con gái vẫn quan tâm đến ba mình, anh vươn tay xoa xoa đầu: “Đừng nghĩ nhiều, ba chắc chắn sẽ không giận em. Ngược lại còn tự trách bản thân mình nhiều hơn”.
“Vậy… vậy em có nên tha thứ cho ông ấy hay không?”.
“Em có thật sự muốn không?”.
Lưu Yển Nguyệt mím môi: “Không phải là không muốn nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ đã mất, em không còn cách nào đối diện một cách ôn hòa với ông ấy được. Em thật sự cũng rất mệt mỏi”.
“Vậy thì buông bỏ đi”.
“Hả?”.
Giọng nói bình tĩnh, trầm ấm của anh vang lên: “Chuyện quá khứ cứ bỏ lại ở quá khứ đi. Em không có lỗi với bất kì ai cả. Anh nghĩ, mẹ cũng không muốn em chịu đựng như vậy đâu”.
“Phùng Dịch, anh tốt với em thật đó. Trước kia, em chưa từng nghĩ mình sẽ lấy được một người như anh”.
Anh khẽ cười: “Anh không tốt với em thì tốt với ai đây. Vợ anh không thể chịu thiệt thòi được, con dâu Phùng gia lại càng không thể bị người khác chèn ép như vậy”.
[…]
“Phùng đại ca, một cuộc hẹn với anh cũng khó thật đó”.
“Đúng thật, minh tinh nổi tiếng cũng không bận bằng anh”, một cậu mình tinh mới nổi lên tiếng. Ngay sau đó liền nhận được cái lườm cháy mặt của Phùng Dịch. Anh châm điếu thuốc phà ra vài hơi cất giọng khàn khàn: “Nói nhiều như vậy, các người muốn hẹn tôi ra đây để làm gì? Ham muốn người có vợ sao?”.
Ánh mắt anh hững hờ quét qua từng gương mặt ngồi trong bàn, sau đó dừng lại ở cậu minh tinh: “Người nổi tiếng ra ngoài không sợ phóng viên à?”.
“Phùng đại ca, có tin tức cũng bị gia đình em chặn xuống thôi. Huống hồ, gặp cảnh sát sẽ sinh ra chủ đề gì?”.
Anh cười khẽ, nhướng mày áp sát gương mặt lưu manh lại: “Nhưng đâu phải ai cũng biết tôi là cảnh sát”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️