• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phùng lão đại, cậu uống nhiều như vậy chút nữa làm sao về hả?", Hứa Giang Châu nhíu mày nhìn đống chai rượu trống rỗng trên bàn do Phùng Địch uống sạch.

Một người trong đám đó lên tiếng chế giễu: "Người ta còn có vợ lo, anh tự lo cho bản thân mình thì hơn đi".

"Đúng, đúng, quên mất chuyện này đi. Tôi lo xa quá rồi".

Tại biệt thự Phùng Dịch.

"Anh yêu em, July".

"Phim gì nhàm chán quá vậy trời".

Lưu Yển Nguyệt che miệng ngáp một hơi dài, điện thoại để trên bàn bỗng dưng vang lên. Màn hình chỉ để vẻn vẹn một chữ: Lưu.

Sắc mặt chán chường của cô trùng xuống, lạnh nhạt nhấc máy: "Alo, con đây".

"Yển Nguyệt à, dạo này con và Phùng Dịch sống tốt chứ?", đầu dây bên kia, một giọng nói đàn ông trung niên vang lên, giữ chừng còn ho vài tiếng.

Ánh mắt Yển Nguyệt lộ ra vài tia ghét bỏ: "Tốt hơn khi còn ở Lưu gia".

"Yển Nguyệt...".

Lưu Diên ngập ngừng nói tiếp: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, con cùng Vân Nhi cũng đã hai mấy, ba mươi hết cả rồi. Còn nhắc lại làm gì?".

"Không nhắc thì không nhắc. Ba đừng quên lời hứa của mình là được".

Nghe giọng nói không vui của cô, Lưu Diên cũng không muốn kéo dài, ông đành thở dài lắc đầu:"Được rồi, chủ nhật tuần sau con cùng Phùng Dịch về đây đi".

"Chuyện đó để tính sau đi. Nếu không còn gì nữa, con cúp máy đây".

Âm thanh ngắt máy vang lên, gương mặt già nua của Lưu Diên càng trở nên nhăn nhúm. Ông không thể trách cô, không thể trách con gái Lưu Vân Nhi, chỉ có thể trách bản thân không làm đúng trách nhiệm.

Lưu Yển Nguyệt ngẩn đầu nhìn trần nhà, hai mắt đỏ hoe, cô tự cười chế giễu: "Khóc cái gì chứ? Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, có khóc người khác cũng trách mày không hiểu chuyện thôi".

Điện thoại cô lại vang lên một lần nữa, Lưu Yển Nguyệt nhanh chóng định thần rồi nhấc máy. Người gọi đến là Phùng Dịch, nhưng người lên tiếng chẳng phải anh, giọng nói người bên kia có chút gấp gáp.



"Chị dâu, chị dâu, Phùng lão đại uống say rồi không thể lái xe về được. Chị đến đón anh ấy có được không?".

Nghe người bên cạnh lên tiếng, Phùng Dịch có chút hy vọng cô sẽ đến, nhưng sự thật đều không dễ dàng như vậy. Giọng nữ lạnh lùng của người kia vang lên: "Các cậu không thể tiện đường đưa anh ấy về sao?".

Phó Triết Ngôn nhịn cười, thầm giơ ngón cái hướng về phía Phùng Dịch đang ngồi. Thật trâu bò, giao chồng cho người khác không sợ mất sao chị dâu?

Không biết cô nghĩ cái gì, lại nói tiếp: "Thôi được rồi, Phùng Dịch ở đâu, tôi đến đó ngay".

"À, chị dâu bọn em ở quán bar mới mở đó".

Sau khi cúp máy, người kia nhìn sang Phùng Dịch nhướng mày: "Phùng lão đại, như thế này là được rồi chứ? Anh đừng quên lời hứa là phải giới thiệu cho em một cô vợ đó nha".

Lâm Thần nghe vậy liền ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha, các người mất não hay là não tàn vậy? Kêu Phùng Dịch giới thiệu vợ, chẳng khác nào cậu lên chùa kiếm bạn gái".

"Lâm Thần, có tin tôi không gả em gái cho cậu không?".

Phùng Dịch híp mắt lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết cậu giở trò lén lút với Kỳ Kỳ, sau lưng tôi đấy nhé?".

"Cậu... cậu định chia rẽ đôi uyên ương chúng tôi thật đó à?".

"Uyên ương cái rắm, nói là đôi vịt bầu thì đúng hơn".

Lâm Thần: "...", có ngày bị nhồi máu cơ tim chết quá.

[...]

"Chị dâu đến rồi".

"Chị dâu bên này".

Lưu Yển Nguyệt nâng mí mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc, sau đó đi thẳng một mạch, ngồi xuống bên cạnh anh. Phùng Dịch nhướng mày, tay gác sau thành ghế chỗ cô ngồi: “Đến nhanh như vậy?”.

“Không đến sớm, biết đâu ông chồng cực phẩm của em bị người khác hốt mất thì phải làm sao?”.

Nghe cô nói, anh nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ bật cười lắc đầu: “Không ai có thể hốt được ngoài em đâu”.

Cô nhíu mày, nhưng trên mặt không có sự chán ghét: “Có ai nói anh dẻo miệng chưa hả? Đối với ai cũng nói như vậy sao?”.

“Không hề, chỉ nói với mình em”.

Tay anh vươn lên chạm vào má Yển Nguyệt, trên mặt trên một nụ cười nhàn nhạt: “Vợ à, đừng nhìn bọn họ, nhìn anh”.

Lưu Yển Nguyệt: “…”, cô nhìn bọn họ lúc nào chứ?

Đám quần chúng ăn dưa nhìn hai vợ chồng nhà người ta anh anh em em thắm thiết, cảm giác như đang tự ngược bản thân. Hứa Giang Châu cầm chai rượu lên rót cho từng người: “Uống đi, đừng quan tâm đến bọn họ nữa”.

Phùng Dịch ôm vai cô, thân thể Lưu Yển Nguyệt trong phút chốc liền cứng đờ, bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ: “Chúng ta về thôi”.

“Chẳng phải bọn họ còn uống sao?”, cô bối rối lên tiếng: “Nếu rời đi như vậy hình như không hay lắm?”.

“Có gì không hay đâu chứ, bọn họ độc thân không giống người có gia đình như chúng ta. Cứ mặc kệ họ đi”.



Cả đám: “…”, Phùng đại ca ngày càng phũ phàng nhỉ?

Sau khi hai người họ rời đi, đám người kia nhìn theo bóng lưng đó ngây ngờ im bặt. Phó Triết Ngôn ngơ ngác: “Chẳng phải nói say rượu sao? Là diễn à?”.

Lâm Thần gật gù: “Rất có thể, hoặc là muốn nhanh nhanh về nhà làm gì đó?”, nói rồi cả đám nhìn nhau che miệng. Anh lại nói: “Tản băng trôi đó thật sự tan chảy rồi sao?”.

“Phải không, tôi không nhìn ra con người của cậu ấy”.

“Đoán xem hai người này có thể kéo dài được bao lâu?”, một người nào đó thích thú lên tiếng khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về hắn. Ai ai cũng mím môi không trả lời, trong lòng thầm nghĩ tên này chắc chắn bị điên rồi.

Trên chiếc Jeep của Lưu Yển Nguyệt.

Giọng nói lạnh nhạt của cô vang vọng trong không gian xe: “Anh ngồi yên, không được làm loạn”.

“Anh không hề làm loạn, em không cảm thấy người bối bời nãy giờ là em à?”.

Khóe môi Yển Nguyệt giật giật, đầu tiên là đỡ anh ngồi vào ghế phụ, có lòng tốt muốn thắt dây an toàn giùm như lây hoay cả buổi vẫn chưa xong.

Tiếp đó là mở nhạc, mở trúng ngay bài của thần tượng thời thanh xuân, liền luống cuống lên tiếng giải thích cho dù không mấy cần thiết.

Cuối cùng là không hiểu tại sao tóc cô lại vướng vào cúc áo sơ mi trên người anh. Ừm, xui xẻo đến vậy là cùng, tóc bị cô giật đứt, trong lúc ê ẩm được bàn tay dịu dàng nào đó xoa xoa lại trở nên cáu gắt mắng người ta.

“Xin lỗi”, Lưu Yển Nguyệt cúi đầu ủ rũ lên tiếng. Người bên cạnh dùng tay ôm lấy mặt cô nâng lên đối diện với tầm mắt anh, quanh chóp mũi cô còn ngửi được mùi rượu thoang thoảng phát ra từ anh. Phùng Dịch híp mắt, nghiêm túc nói: “Không cần xin lỗi, đối với anh, em làm gì cũng đúng”.

“Vậy trưa nay, ai là người đã bắt lỗi em?”.

Phùng Dịch sững người, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Không biết, chắc tên não tàn nào đó”.

Lưu Yển Nguyệt vỗ vỗ cánh tay anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Khuya rồi, còn phải lái xe về nhà”.

Trên đường về nhà, ánh mắt Phùng Dịch ngồi bên ghế phụ luôn dán chằm chằm vào người đang lái xe. Cô bị nhìn đến ngại ngùng liền quay sang cảnh cáo: “Đừng nhìn nữa”.

“Không nhìn thì phải làm gì đây?”.

“Anh muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền em đang tập trung lái xe mà”.

Anh tỏ vẻ đáng thương: “Anh có nói gì đâu, chỉ nhìn cũng không cho sao?”.

“Có tin em cho anh xuống giữa đường không? Phùng Dịch, anh tốt nhất đừng trêu chọc em”.

Nghe lời hâm dọa từ “vợ yêu”, khóe môi của anh lại bất giác cong lên: “Được rồi, không nhìn thì không nhìn. Anh còn một chuyện muốn hỏi em”.

Chân mày cô nhăn lại, ở mãi với tên này chắc mặt cô đầy nếp nhăn mất, tôi không còn là cô gái đôi mươi đâu. Phụ nữ càng lớn tuổi sẽ càng dễ xuất hiện nếp nhăn đó, cô không muốn già trước tuổi đâu nha.

“Chuyện gì, nói mau đi”.

“Em nói nặng như vậy làm gì. Anh cũng chỉ muốn tâm sự một chút thôi”.

Ngừng một chút, Phùng Dịch hơi liếc mắt nhìn về phía cô: “Anh uống rượu như vậy, em không để ý sao?”.

“Chẳng phải đàn ông các anh đều có niềm yêu thích với rượu à? Trước kia có một vị đối tác chỉ bị vợ ngăn uống rượu mà còn đòi ly hôn với người ta”.



Phùng Dịch: “…”, đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.

“Nhưng với anh thì khác, em có thể ngăn cản hay là cấm đoán cũng được mà. Dù sao anh cũng là chồng em mà, phải phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng em chứ?”.

Cô lắc đầu: “Không cần đâu, nhưng tiêu chuẩn của em, anh đều phù hợp rồi”.

Ánh mắt anh tràn đầy kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Tiêu chuẩn của em thế nào?”.

“Đẹp trai, nhiều tiền”.

“Chỉ như vậy thôi?”.

Lưu Yển Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy”.

Thật là vậy, ơ mà cũng không hẳn. Gu của cô đã thay đổi rất nhiều, đến cuối cùng mới chỉ còn lại 2 thứ đó.

Lúc 18 tuổi, cô muốn bạn đời mình chính là một thư sinh, dịu dàng, đẹp trai, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực. Lúc 25 tuổi, cô muốn một người đàn ông phải có bản lĩnh, có chí cầu tiến, đẹp trai, yêu thương một mình cô.

Mãi nhiều năm như vậy, từ khi kết thúc mối tình đâu, cô chẳng thấy ai phù hợp với mình cả, đành lao đầu vào kiếm tiền. Bây giờ đã 30, thứ cô coi trọng chỉ là người kia có nhan sắc, có tiền là đủ, cô cũng chẳng cần sự yêu thương kia đâu. Xã hội hiện thực đã bào mòn cô rất nhiều, nó cho cô biết được, thiếu tình cảm sẽ không chết, nhưng thiếu tiền chắc chắn sẽ chết.

Lời nói tiếp theo của Phùng Dịch đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ nhất thời: “Cũng tốt, anh vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, có thể giữ được vợ đẹp rồi”.

Lưu Yển Nguyệt cười cười giở trò xấu xa trêu chọc: “Đến một ngày anh không đẹp nữa, em sẽ đá anh tìm những em trai tươi mơn mởn”.

“Chà chà, vậy anh phải cố gắng bảo toàn nhan sắc này rồi”.

“Cũng không hẳn phải vậy, chỉ cần anh có nhiều tiền, em sẽ tự nguyện bám đùi anh”, cô che miệng cười cười. Phùng Dịch thật sự chịu thua trước cô, chỉ lắc đầu cười không nói.

[…]

“Lục Nam, anh nhìn xem người kia có phải Phùng Dịch và Nguyệt Nguyệt không?”.

Phương Tuyết kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, gấp gáp lên tiếng. Cái tay thoăn thoắt lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK