Đang tập trung lái xe đến công ty thì cô nhận được điện thoại của Phương Tuyết: “Alo? Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi cho mình thế?”.
Phương Tuyết: “Cũng không có gì, cuối tuần này là đám cưới của em gái mình. Ba mẹ mình muốn mời cậu đến, chắc khoảng trưa hoặc chiều nay sẽ đến gửi thiệp”.
“Có cần mất công như vậy không? Nhờ cậu nói một tiếng là được rồi”.
Phương Tuyết nghe vậy liền thở dài: “Mình đã nói rồi, nhưng họ nói như vậy không có thành ý. Cậu dù sao cũng là bạn của mình nhiều năm như vậy, chưa kể hai nhà chúng ta cũng xem như quên biết. Không thể chỉ mời qua điện thoại”.
“Ba mẹ cậu nhọc lòng rồi”.
“Ha ha ha, chính họ nói cậu cũng như con cháu trong nhà, nhưng lại khách sáo như vậy”.
Lưu Yển Nguyệt bật cười: “Mình sắp đến công ty rồi, có gì gặp ba mẹ cậu xong mình sẽ gọi lại kể cho cậu tình hình”.
“Được, tạm biệt”.
[…]
Tại Sở cảnh sát.
Văn Phòng Cục trưởng.
“Cốc cốc cốc”.
“Cục trưởng Phùng, có người tìm anh”.
Phùng Dịch ngẩn đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Mời vào”.
Cánh cửa mở bật ra, hai vợ chồng trung niên cười cười bước vào. Phùng Dịch ngây người sau đó đứng dậy vào hỏi: “Phương tổng, Phương phu nhân, mời ngồi".
“Cháu khách sao rồi. Hôm nay hai bác đến đây là gửi thiệp mời đám cưới của con bé Phương Nhiên”, ông Phương không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt cười cười. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ bật cười.
“Nhanh thật”.
Bà Phương xui tay lắc đầu: “Không nhanh đâu, con bé cũng gần 30 rồi còn gì. Nhắc đến đây lại nhớ đến Phương Tuyết, hơn 30 rồi vẫn chưa chịu kết hôn sinh con”.
Nghe đến đây, anh chợt nhớ trong Cục cảnh sát này có người tên Phương Tuyết, còn lại là bạn thân của vợ anh. Chắc chắn Phương Tuyết đó và Phương đại tiểu thư này là một người rồi.
“À, hình như con bé vừa chuyển về đây công tác. Con bé ở đại đội 1, nhờ cháu chỉ dạy nhiều hơn”.
Phùng Dịch gật gật đầu, suy đoán của anh thật chính xác. Nói chuyện được vài câu thì ông bà Phương đứng dậy rời đi. Bà Phương chỉ tay vào túi xách trên khủy tay, bất đắc dĩ nói: “Hai bác còn nhiều việc, không thể nói chuyện được lâu”.
“Vâng, không sao ạ. Cháu tiễn hai bác”.
Sau khi hai người họ Phương rời đi, Phùng Dịch quay lại ngả người lên ghế, tay anh bóp bóp trán. Trong đầu không kiềm được suy nghĩ đến Lưu Yển Nguyệt, cô bây giờ đang làm gì nhỉ?
Càng nghĩ, môi anh càng mím chặt lại. Anh không tin cô không nhận ra tình ý của anh, không tin cô không có tình cảm với mình. Nhưng tại sao lại dè đặt như vậy chứ? Anh không đủ chuyên nghiệp à.
[…]
Hôn lễ của em gái Phương Tuyết được tổ chức vào cuối tuần tại nhà riêng của Phương gia. Lưu Yển Nguyệt đến nơi cũng đã đông khách, nhưng vẫn thấy rõ đám bạn của mình, họ nhìn cô vẫy vẫy tay: “Nguyệt Nguyệt bên này”.
Cô nâng bước chân đi đến,ngẩn đầu nhìn xung quanh: “Trang trí đẹp thật”.
“Xùy, lúc hôn lễ còn đẹp hơn, mỗi tội mặt cô dâu và chú rể chẳng có nổi nụ cười. Cứ như đang bị ép kết hôn vậy”, Phương Tuyết bĩu môi khinh thường.
Lưu Yển Nguyệt: “…”
Phùng Kỳ nhướng mày nhìn trang phục trên người cô, đầm body ôm sát thân, còn cúp ngực không nhịn được suýt xoa: “Chậc, chậc. Không biết lúc anh trai mình nhìn cậu thế này sẽ làm gì nhỉ?”.
“Còn không biết sao? Tiểu thuyết cho cậu đọc thật là uổng mà”, Phương Tuyết nhăn mày, sau đó lại nói: “Tất nhiên là sẽ lạnh lùng đi đến, sau đó mãnh mẽ vác cậu ấy lên vai hiên ngang bước ra ngoài. Còn có sau khi về nhà…”.
Phương Tuyết che miệng cười biến thái: “Sẽ làm những chuyện cần làm để dạy đỗ cậu ấy ha ha ha”.
Lưu Yển Nguyệt: “…”, khóe môi cô giật giật, gương mặt không chút cảm xúc.
“Ê này, bên kia hình như là Từ Chúc Chúc à? Cậu có mời cô ta nữa sao?”, Diệp Uyển Uyển đẩy tay Phương Tuyết bên cạnh, nhíu mày lên tiếng: “Nhìn mặt cô ta thật mất hứng”.
Phương Tuyết nhúng vai: “Chịu thôi, mẹ mình lấy đâu ra cách danh sách liệt kê hết những người trong văn phòng của mình, rồi mời hết. Cứ như là đang tổ chức đám cưới của mình vậy”.
“Người bên cạnh chẳng phải là Phùng Dịch à?”.
Nghe nhắc đến tên Phùng Dịch, Lưu Yển Nguyệt ngẩn người. Anh cũng đang ở đây sao? Để giải đáp thắc mắc của mình, cô liền ngẩn đầu nhìn về phía hướng chỉ của Uyển Uyển.
Hướng tây nam, một người đàn ông khoác trên người bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Một tay đút vào túi, một tay cầm ly rượu vang đang trò chuyện với người phụ nữ đứng bên cạnh. Cô gái kia còn thẹn thùng đến lỗ tai đỏ ửng không dám nhìn thẳng vào người anh. Cop q𝓊a cop lại, t𝗋ở lại t𝗋ang chính ﹏ 𝑇𝗋Um𝑇𝗋𝓊 y𝐞n﹒Vn ﹏
Nhìn đến đây, sắc mặt cô trầm xuống, khóe môi không nâng lên nổi. Mấy ngày hôm nay anh lạnh nhạt với cô, thì ra bên ngoài đã có người phụ nữ khác. Đừng nói suy nghĩ này của cô là vô căn cứ nha, từ mấy ngày trước anh không còn quan tâm đến việc cô làm, ngủ còn xoay lưng lại với cô, lúc có điện thoại gọi đến còn quan sát sắc mặt của cô, sau đó chạy đến chỗ vắng mới chịu nghe.
Như vậy không phải là có người khác thì là cái gì?
[…]
“Cục trưởng Phùng, anh cũng tham gia hôn lễ này sao?”.
Từ Chúc Chúc nhìn Phùng Dịch đứng uống rượu một mình liền bước đến nhẹ nhàng cất giọng. Cô liếc mắt nhìn sườn mặt anh, đỏ mặt không dám nhìn tiếp nữa, sợ hành động của mình quá lộ liễu khiến người khác chú ý.
Phùng Dịch híp mắt nhìn cô gật đầu không đáp lại. Cô không bỏ cuộc lại hỏi tiếp: “Hôn lễ này được tổ chức lớn thật. Cả đồng nghiệp như chúng tôi cũng được mời đến”.
Từ Chúc Chúc cất giọng ngạc nhiên: “Cục trưởng, phu nhân của anh không theo cùng sao?”.
Thấy ánh mắt khó chịu của anh nhìn sang, cô gượng cười giải thích: “Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, tại lúc trước nghe nói anh kết hôn rồi. Bây giờ không thấy người nào bên cạnh anh nên tôi hơi thắc mắc thôi”.
“Vợ tôi không rảnh rỗi như các cô”.
Nghe giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô hơi run người. Chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, có khi nào giữa anh và cô gái kia không có tình cảm hay không. Nếu như vậy, chẳng khác nào đang cho cô cơ hội.
Từ Chúc Chúc cười cười nói tiếp: “Cũng phải, chúng tôi ngoài nhiệm vụ ra cũng chẳng có việc gì. Đôi lúc còn rất rảnh rỗi, thời gian vô cùng dư giả”.
Ngụ ý bên trong cô muốn nói chính là có thời gian để chăm sóc gia đình, chồng con. Không giống như những người như vợ anh, bận rộn suốt ngày, có khi còn để anh chịu thiệt thòi.
Phùng Dịch cười khẩy, nhướng mày nhìn sang: “Mỗi người mỗi khác nhau, công việc cũng như vậy, đâu ai cũng giống ai. Nếu cô rảnh như vậy thì kiếm chồng sớm đi”.
“Tôi cũng muốn nhưng mãi chưa có người nào vừa ý”, Từ Chúc Chúc cúi đầu giả vờ buồn bã.
Anh thờ ơ: “Vậy sao? Tôi còn tưởng là cô đang ngụ ý mình thích tôi đó”.
“Tôi…”, không đợi Từ Chúc Chúc nói tiếp, anh đã cắt ngang: “Tiếc thật, tôi chỉ yêu một mình vợ tôi”.
Câu nói “tôi thích anh” của Từ Chúc Chúc còn chưa kịp nói ra, ý định trong đầu cũng vì đó mà tan vỡ. Vừa định lên tiếng giải thích nhưng Phùng Dịch trước mắt đã không thấy đâu. Nhìn bóng lưng anh đang níu kéo một cô gái ở phía xa.
Cô gái kia cao ráo, thân hình cô ấy so với cô đúng là một trời một vực. Phùng Dịch yêu cô ấy mà không yêu cô đúng thật là không có gì để bàn cãi được. Nhưng cô ấy có yêu anh bằng cô hay không chứ?
[…]
“Yển Nguyệt, Yển Nguyệt”.
“Em dừng lại nghe anh nói một chút”.
Phùng Dịch nắm chặt cổ tay của Yển Nguyệt kéo cô xoay người đối diện với mình. Bàn tay chạm vào người cô không kiềm được run rẩy. Hai mắt anh tràn đầy lo lắng, miệng lắp bắp lên tiếng: “Yển Nguyệt, chuyện lúc nãy…”.
“Em đã nghe thấy rồi”, Lưu Yển Nguyệt xụ mặt, lạnh nhạt đáp lại: “Anh không ở đó tiếp tục còn đuổi theo em làm gì?”.
Sắc mặt Phùng Dịch tái nhợt đi, gấp gáp giải thích: “Không phải như em nghĩ, anh và cô ta không phải như vậy”.
“Không phải thì thế nào? Anh không nhìn được cô ta rất thích anh à, còn cố ý đùa giỡn như vậy? Hai người thân lắm sao?”.
Lưu Yển Nguyệt tức giận lớn tiếng nói, sau đó hít sâu một hơi hất cánh tay anh ra khỏi người mình: “Em muốn bình tĩnh lại một chút”.
“Yển Nguyệt, em không tin lời anh nói sao. Anh không nói dối mà”.
Cô cười nhạt, ngẩn đầu đối diện ánh mắt của anh: “Em hơi mệt, không muốn cãi nhau”.
Phùng Dịch nhíu mày, kéo cô ôm vào trong lòng. Giọng nói vang lên run run: “Đừng đi”.
“Phùng Dịch”, Yển Nguyệt không hài lòng lên tiếng: “Anh buông em ra”.
“Thật sự là hiểu lầm mà, anh chỉ thích mình em, yêu mình em. Sao không chịu nghe hết đã rời đi chứ?”, anh cúi đầu hôn lên mái tóc trước mắt, cất giọng uất ức. Nghe anh nói vậy, Lưu Yển Nguyệt ngẩn người, bản thân thật sự hiểu làm sao?
Không thấy cô đáp lại, anh vuốt nhẹ lưng cô khẽ nói: “Đừng ghen tuông nữa, trái tim này chỉ thuộc về một mình em thôi. Nếu anh có phạm sai lầm gì, sẽ tùy em định đoạt, có được không?”.
Lưu Yển Nguyệt thở hắc ra, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Em không ghen tuông”. Đúng vậy, sao cô có thể ghen tuông được chứ.
Nhìn bộ dạng không chịu khuất phục của cô, anh khẽ cười lắc đầu. Không nhận cũng được, miễn anh nhìn ra là được. Nói như vậy là cô đã có tình cảm với anh rồi, nghĩ đến đây Phùng Dịch không nhịn được cong môi.
[…]
“Chị à, hình như chị Nguyệt Nguyệt có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt chị ấy không vui cho lắm”, Phương Nhiên đẩy tay chị gái bên cạnh, nhíu mày khẽ lên tiếng hỏi. Phương Tuyết nhếch môi chán nản: “Còn chuyện gì nữa chứ? Mẹ mời vợ chồng nhà người ta, còn mời thêm con trà xanh vào. Em nói xem sẽ có chuyện gì?”.
Phương Nhiên ngạc nhiên che miệng: “Sao lại như vậy”.
“Còn làm sao, con nhỏ kia làm chung văn phòng với chị. Mà bỏ đi, Phùng Dịch thế nào cũng dỗ được cậu ấy. Con người trong tình yêu ấy mà, phải có giận dỗi mới bền được”.
Phương Nhiên: “…”, rốt cuộc có phải bạn thân của bả không vậy trời?
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Phương Tuyết: “Cũng không có gì, cuối tuần này là đám cưới của em gái mình. Ba mẹ mình muốn mời cậu đến, chắc khoảng trưa hoặc chiều nay sẽ đến gửi thiệp”.
“Có cần mất công như vậy không? Nhờ cậu nói một tiếng là được rồi”.
Phương Tuyết nghe vậy liền thở dài: “Mình đã nói rồi, nhưng họ nói như vậy không có thành ý. Cậu dù sao cũng là bạn của mình nhiều năm như vậy, chưa kể hai nhà chúng ta cũng xem như quên biết. Không thể chỉ mời qua điện thoại”.
“Ba mẹ cậu nhọc lòng rồi”.
“Ha ha ha, chính họ nói cậu cũng như con cháu trong nhà, nhưng lại khách sáo như vậy”.
Lưu Yển Nguyệt bật cười: “Mình sắp đến công ty rồi, có gì gặp ba mẹ cậu xong mình sẽ gọi lại kể cho cậu tình hình”.
“Được, tạm biệt”.
[…]
Tại Sở cảnh sát.
Văn Phòng Cục trưởng.
“Cốc cốc cốc”.
“Cục trưởng Phùng, có người tìm anh”.
Phùng Dịch ngẩn đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Mời vào”.
Cánh cửa mở bật ra, hai vợ chồng trung niên cười cười bước vào. Phùng Dịch ngây người sau đó đứng dậy vào hỏi: “Phương tổng, Phương phu nhân, mời ngồi".
“Cháu khách sao rồi. Hôm nay hai bác đến đây là gửi thiệp mời đám cưới của con bé Phương Nhiên”, ông Phương không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt cười cười. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ bật cười.
“Nhanh thật”.
Bà Phương xui tay lắc đầu: “Không nhanh đâu, con bé cũng gần 30 rồi còn gì. Nhắc đến đây lại nhớ đến Phương Tuyết, hơn 30 rồi vẫn chưa chịu kết hôn sinh con”.
Nghe đến đây, anh chợt nhớ trong Cục cảnh sát này có người tên Phương Tuyết, còn lại là bạn thân của vợ anh. Chắc chắn Phương Tuyết đó và Phương đại tiểu thư này là một người rồi.
“À, hình như con bé vừa chuyển về đây công tác. Con bé ở đại đội 1, nhờ cháu chỉ dạy nhiều hơn”.
Phùng Dịch gật gật đầu, suy đoán của anh thật chính xác. Nói chuyện được vài câu thì ông bà Phương đứng dậy rời đi. Bà Phương chỉ tay vào túi xách trên khủy tay, bất đắc dĩ nói: “Hai bác còn nhiều việc, không thể nói chuyện được lâu”.
“Vâng, không sao ạ. Cháu tiễn hai bác”.
Sau khi hai người họ Phương rời đi, Phùng Dịch quay lại ngả người lên ghế, tay anh bóp bóp trán. Trong đầu không kiềm được suy nghĩ đến Lưu Yển Nguyệt, cô bây giờ đang làm gì nhỉ?
Càng nghĩ, môi anh càng mím chặt lại. Anh không tin cô không nhận ra tình ý của anh, không tin cô không có tình cảm với mình. Nhưng tại sao lại dè đặt như vậy chứ? Anh không đủ chuyên nghiệp à.
[…]
Hôn lễ của em gái Phương Tuyết được tổ chức vào cuối tuần tại nhà riêng của Phương gia. Lưu Yển Nguyệt đến nơi cũng đã đông khách, nhưng vẫn thấy rõ đám bạn của mình, họ nhìn cô vẫy vẫy tay: “Nguyệt Nguyệt bên này”.
Cô nâng bước chân đi đến,ngẩn đầu nhìn xung quanh: “Trang trí đẹp thật”.
“Xùy, lúc hôn lễ còn đẹp hơn, mỗi tội mặt cô dâu và chú rể chẳng có nổi nụ cười. Cứ như đang bị ép kết hôn vậy”, Phương Tuyết bĩu môi khinh thường.
Lưu Yển Nguyệt: “…”
Phùng Kỳ nhướng mày nhìn trang phục trên người cô, đầm body ôm sát thân, còn cúp ngực không nhịn được suýt xoa: “Chậc, chậc. Không biết lúc anh trai mình nhìn cậu thế này sẽ làm gì nhỉ?”.
“Còn không biết sao? Tiểu thuyết cho cậu đọc thật là uổng mà”, Phương Tuyết nhăn mày, sau đó lại nói: “Tất nhiên là sẽ lạnh lùng đi đến, sau đó mãnh mẽ vác cậu ấy lên vai hiên ngang bước ra ngoài. Còn có sau khi về nhà…”.
Phương Tuyết che miệng cười biến thái: “Sẽ làm những chuyện cần làm để dạy đỗ cậu ấy ha ha ha”.
Lưu Yển Nguyệt: “…”, khóe môi cô giật giật, gương mặt không chút cảm xúc.
“Ê này, bên kia hình như là Từ Chúc Chúc à? Cậu có mời cô ta nữa sao?”, Diệp Uyển Uyển đẩy tay Phương Tuyết bên cạnh, nhíu mày lên tiếng: “Nhìn mặt cô ta thật mất hứng”.
Phương Tuyết nhúng vai: “Chịu thôi, mẹ mình lấy đâu ra cách danh sách liệt kê hết những người trong văn phòng của mình, rồi mời hết. Cứ như là đang tổ chức đám cưới của mình vậy”.
“Người bên cạnh chẳng phải là Phùng Dịch à?”.
Nghe nhắc đến tên Phùng Dịch, Lưu Yển Nguyệt ngẩn người. Anh cũng đang ở đây sao? Để giải đáp thắc mắc của mình, cô liền ngẩn đầu nhìn về phía hướng chỉ của Uyển Uyển.
Hướng tây nam, một người đàn ông khoác trên người bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Một tay đút vào túi, một tay cầm ly rượu vang đang trò chuyện với người phụ nữ đứng bên cạnh. Cô gái kia còn thẹn thùng đến lỗ tai đỏ ửng không dám nhìn thẳng vào người anh. Cop q𝓊a cop lại, t𝗋ở lại t𝗋ang chính ﹏ 𝑇𝗋Um𝑇𝗋𝓊 y𝐞n﹒Vn ﹏
Nhìn đến đây, sắc mặt cô trầm xuống, khóe môi không nâng lên nổi. Mấy ngày hôm nay anh lạnh nhạt với cô, thì ra bên ngoài đã có người phụ nữ khác. Đừng nói suy nghĩ này của cô là vô căn cứ nha, từ mấy ngày trước anh không còn quan tâm đến việc cô làm, ngủ còn xoay lưng lại với cô, lúc có điện thoại gọi đến còn quan sát sắc mặt của cô, sau đó chạy đến chỗ vắng mới chịu nghe.
Như vậy không phải là có người khác thì là cái gì?
[…]
“Cục trưởng Phùng, anh cũng tham gia hôn lễ này sao?”.
Từ Chúc Chúc nhìn Phùng Dịch đứng uống rượu một mình liền bước đến nhẹ nhàng cất giọng. Cô liếc mắt nhìn sườn mặt anh, đỏ mặt không dám nhìn tiếp nữa, sợ hành động của mình quá lộ liễu khiến người khác chú ý.
Phùng Dịch híp mắt nhìn cô gật đầu không đáp lại. Cô không bỏ cuộc lại hỏi tiếp: “Hôn lễ này được tổ chức lớn thật. Cả đồng nghiệp như chúng tôi cũng được mời đến”.
Từ Chúc Chúc cất giọng ngạc nhiên: “Cục trưởng, phu nhân của anh không theo cùng sao?”.
Thấy ánh mắt khó chịu của anh nhìn sang, cô gượng cười giải thích: “Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, tại lúc trước nghe nói anh kết hôn rồi. Bây giờ không thấy người nào bên cạnh anh nên tôi hơi thắc mắc thôi”.
“Vợ tôi không rảnh rỗi như các cô”.
Nghe giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô hơi run người. Chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, có khi nào giữa anh và cô gái kia không có tình cảm hay không. Nếu như vậy, chẳng khác nào đang cho cô cơ hội.
Từ Chúc Chúc cười cười nói tiếp: “Cũng phải, chúng tôi ngoài nhiệm vụ ra cũng chẳng có việc gì. Đôi lúc còn rất rảnh rỗi, thời gian vô cùng dư giả”.
Ngụ ý bên trong cô muốn nói chính là có thời gian để chăm sóc gia đình, chồng con. Không giống như những người như vợ anh, bận rộn suốt ngày, có khi còn để anh chịu thiệt thòi.
Phùng Dịch cười khẩy, nhướng mày nhìn sang: “Mỗi người mỗi khác nhau, công việc cũng như vậy, đâu ai cũng giống ai. Nếu cô rảnh như vậy thì kiếm chồng sớm đi”.
“Tôi cũng muốn nhưng mãi chưa có người nào vừa ý”, Từ Chúc Chúc cúi đầu giả vờ buồn bã.
Anh thờ ơ: “Vậy sao? Tôi còn tưởng là cô đang ngụ ý mình thích tôi đó”.
“Tôi…”, không đợi Từ Chúc Chúc nói tiếp, anh đã cắt ngang: “Tiếc thật, tôi chỉ yêu một mình vợ tôi”.
Câu nói “tôi thích anh” của Từ Chúc Chúc còn chưa kịp nói ra, ý định trong đầu cũng vì đó mà tan vỡ. Vừa định lên tiếng giải thích nhưng Phùng Dịch trước mắt đã không thấy đâu. Nhìn bóng lưng anh đang níu kéo một cô gái ở phía xa.
Cô gái kia cao ráo, thân hình cô ấy so với cô đúng là một trời một vực. Phùng Dịch yêu cô ấy mà không yêu cô đúng thật là không có gì để bàn cãi được. Nhưng cô ấy có yêu anh bằng cô hay không chứ?
[…]
“Yển Nguyệt, Yển Nguyệt”.
“Em dừng lại nghe anh nói một chút”.
Phùng Dịch nắm chặt cổ tay của Yển Nguyệt kéo cô xoay người đối diện với mình. Bàn tay chạm vào người cô không kiềm được run rẩy. Hai mắt anh tràn đầy lo lắng, miệng lắp bắp lên tiếng: “Yển Nguyệt, chuyện lúc nãy…”.
“Em đã nghe thấy rồi”, Lưu Yển Nguyệt xụ mặt, lạnh nhạt đáp lại: “Anh không ở đó tiếp tục còn đuổi theo em làm gì?”.
Sắc mặt Phùng Dịch tái nhợt đi, gấp gáp giải thích: “Không phải như em nghĩ, anh và cô ta không phải như vậy”.
“Không phải thì thế nào? Anh không nhìn được cô ta rất thích anh à, còn cố ý đùa giỡn như vậy? Hai người thân lắm sao?”.
Lưu Yển Nguyệt tức giận lớn tiếng nói, sau đó hít sâu một hơi hất cánh tay anh ra khỏi người mình: “Em muốn bình tĩnh lại một chút”.
“Yển Nguyệt, em không tin lời anh nói sao. Anh không nói dối mà”.
Cô cười nhạt, ngẩn đầu đối diện ánh mắt của anh: “Em hơi mệt, không muốn cãi nhau”.
Phùng Dịch nhíu mày, kéo cô ôm vào trong lòng. Giọng nói vang lên run run: “Đừng đi”.
“Phùng Dịch”, Yển Nguyệt không hài lòng lên tiếng: “Anh buông em ra”.
“Thật sự là hiểu lầm mà, anh chỉ thích mình em, yêu mình em. Sao không chịu nghe hết đã rời đi chứ?”, anh cúi đầu hôn lên mái tóc trước mắt, cất giọng uất ức. Nghe anh nói vậy, Lưu Yển Nguyệt ngẩn người, bản thân thật sự hiểu làm sao?
Không thấy cô đáp lại, anh vuốt nhẹ lưng cô khẽ nói: “Đừng ghen tuông nữa, trái tim này chỉ thuộc về một mình em thôi. Nếu anh có phạm sai lầm gì, sẽ tùy em định đoạt, có được không?”.
Lưu Yển Nguyệt thở hắc ra, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Em không ghen tuông”. Đúng vậy, sao cô có thể ghen tuông được chứ.
Nhìn bộ dạng không chịu khuất phục của cô, anh khẽ cười lắc đầu. Không nhận cũng được, miễn anh nhìn ra là được. Nói như vậy là cô đã có tình cảm với anh rồi, nghĩ đến đây Phùng Dịch không nhịn được cong môi.
[…]
“Chị à, hình như chị Nguyệt Nguyệt có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt chị ấy không vui cho lắm”, Phương Nhiên đẩy tay chị gái bên cạnh, nhíu mày khẽ lên tiếng hỏi. Phương Tuyết nhếch môi chán nản: “Còn chuyện gì nữa chứ? Mẹ mời vợ chồng nhà người ta, còn mời thêm con trà xanh vào. Em nói xem sẽ có chuyện gì?”.
Phương Nhiên ngạc nhiên che miệng: “Sao lại như vậy”.
“Còn làm sao, con nhỏ kia làm chung văn phòng với chị. Mà bỏ đi, Phùng Dịch thế nào cũng dỗ được cậu ấy. Con người trong tình yêu ấy mà, phải có giận dỗi mới bền được”.
Phương Nhiên: “…”, rốt cuộc có phải bạn thân của bả không vậy trời?
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️