• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Lam Tinh, không ai là không biết vực thẳm ma quỷ thời không.

Bởi vì ác quỷ bị tất cả mọi người căm ghét có nguồn gốc từ vực thẳm ma quỷ thời không, trong lịch sử phục hồi linh khí thì vực thẳm ma quỷ thời không có thời gian xuất hiện sớm hơn Thần Thánh Thiên Môn.

Chỉ có điều vực thẳm ma quỷ thời không luôn bị che phủ bởi năng lượng ma quỷ đen tối dày đặc, nằm trong ma vực Đảng Thiên khét tiếng, không được người đời nhìn thấy.

Nhậm Kiệt lập tức có tinh thần: “Người có khế ước với ma quỷ? Sao tôi chưa từng nghe nói?”

Nặc Nhan mỉm cười: “Đương nhiên là cậu chưa từng nghe nói rồi, người có khế ước với ma quỷ không phải là thông tin mà một người có năng lực yếu kém như cậu có thể tiếp xúc được.”

“Giống như chị nói thì vực thẳm ma quỷ thời không cũng giống như Thần Thánh Thiên Môn, cũng sẽ chọn trúng một vài người và biến họ thành người có khế ước với ma quỷ!”

“Người được chọn trúng, sẽ lập một khế ước với ác quỷ và sở hữu gen của quỷ.”

“Sức mạnh cũng mạnh mẽ như nhau, đồng thời còn sở hữu khả năng ma hóa! Nhưng đáng tiếc là phần khế ước này sẽ trở thành ác mộng lớn nhất đời này của người có khế ước với ma quỷ, và đồng hành cùng người đó suốt cuộc đời...”

“Cho nên... người có khế ước với ma quỷ cũng là những kẻ điên đáng thương!”

Nhậm Kiệt ngạc nhiên: “Sao chị lại nói vậy?”

Kẻ điên?

Không phải chính mình cũng muốn trở thành một kẻ điên đó ư?

Theo mô tả của Nặc Nhan thì bản thân mình đã chính xác là người có khế ước với ma quỷ.

Bởi vì cây ác quỷ, trong lúc đầu óc lộn xộn bản thân đã lập khế ước với ác quỷ và sở hữu khả năng ma hóa.

Điều này chắc sẽ không để lại hậu quả gì đâu nhỉ?

Nặc Nhan nói tiếp:

“Ở một mức độ nào đó mà nói thì người có khế ước với ma quỷ và người được thần linh ưu ái là hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau, chỉ có điều so với người được thần linh ưu ái thì người có khế ước với ma quỷ lại không dễ chịu như vậy.”

“Trước đây tôi từng nói, cuộc sống hàng ngày của người được thần linh ưu ái cần phải giữ đủ niềm tin với thần linh mới sẽ không bị lửa thần thiêu rụi, thờ phụng thần linh bằng sức mạnh của đức tin.”

“Mà người có khế ước với ma quỷ, lại phải nuôi dưỡng linh hồn ác quỷ bằng sức mạnh cảm xúc của bản thân, một khi không thể cung cấp được thì ý chí sẽ bị nuốt chửng bởi linh hồn ác quỷ, trở thành ác quỷ sa ngã và sẽ biến thành ma quỷ thực sự.”

Nhậm Kiệt giật mình.

Đệch!

Rủi ro lớn vậy sao?

“Người được thần linh ưu ái và người có khế ước với ma quỷ, đều không phải dễ làm như thế đâu nhỉ?”

Nặc Nhan nhàn nhạt nói: “Sở hữu sức mạnh... cần phải trả giá.”

“Mà thứ sản sinh ra sức mạnh cảm xúc của người có khế ước với ma quỷ lại đến từ nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ! Một khi khế ước ma quỷ được thành lập thì người có khế ước với ma quỷ sẽ bị ảnh hưởng bởi nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ suốt đời, từ đó tiếp tục sản sinh ra sức mạnh cảm xúc để cho linh hồn ma quỷ chiếm đoạt.”

“Cậu từng nghe nói đến nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ rồi chứ? Ăn uống vô độ, tham lam, lười biếng, đố kỵ, kiêu ngạo, dục vọng, giận dữ, sợ hãi, buồn bã, tự ti, v...v...”

“Cho nên, tính cách của người có khế ước với ma quỷ sẽ trở nên quái đản, điên cuồng, mà ảnh hưởng của nguồn gốc tội lỗi ma quỷ này cũng sẽ đạt đến đỉnh điểm khi trở thành ác quỷ.”

Nhậm Kiệt trợn mắt, hay thật, đáng sợ đến vậy ư?

Bằng cách này, ý chí của người có khế ước với ma quỷ chẳng phải sẽ trở thành cừu và lợn để nuôi dưỡng linh hồn ma quỷ đấy sao, cần phải có thời gian sản sinh ra sức mạnh cảm xúc để nuôi linh hồn ma quỷ, không đẻ trứng sẽ ăn thịt bạn?

Nhưng anh lại nghi ngờ, dường như chính mình không bị ảnh hưởng bởi nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ gì đó, lúc biến thành ác quỷ cũng không có cảm giác điên cuồng gì cả?

Vậy chuyện gì đã xảy ra?

Nhậm Kiệt bỗng giật mình, nhìn Thánh Quang bí điển tràn ngập cả phòng thí nghiệm!

“Chị Nặc Nhan, chắc chị sẽ không có tội lỗi dục vọng đâu nhỉ?”

Nặc Nhan lắc đầu, vẻ mặt đương nhiên:

“Hừ! Làm sao có thể? Bản cô nương chỉ có sở thích cá nhân đơn thuần mà thôi.”

Nhậm Kiệt: ...

Tôi tin đại ma đầu cô chắc!

“Cho nên, người có khế ước với ma quỷ sử dụng năng lực biến thành ác quỷ cũng cần phải trả giá đúng không?”

Nặc Nhan nhún vai: “Đương nhiên, có điều so với việc trả giá cố định là mất đi một phần mô cơ thể của người được thần linh ưu ái để thần hóa thì cái giá phải trả của người có khế ước với ma quỷ vô cùng kỳ quặc.”

“Giá phải trả có thể sẽ là gấp mười nghìn con hạc giấy, trộm một trăm cái đồ lót của con gái, hút hai trăm điếu thuốc, tự rút móng tay, cái giá phải trả kì lạ này sẽ thay đổi tùy người, theo như điều tra thì cái giá phải trả của người có khế ước với ma quỷ dường như sẽ có liên quan đến trải nghiệm cá nhân...”

“Mà tất cả những người có khế ước với ma quỷ đều sẽ giấu kín cái giá phải trả của mình là gì, sẽ không để cho bất cứ ai khác ngoài mình biết được.”

“Bởi vì một khi để cho người khác biết, sẽ bị kẻ thù ngăn cản trả giá...”

Nhậm Kiệt nuốt nước miếng: “Sẽ thế nào?”

Ánh mắt Nặc Nhan trở nên chế nhạo:

“Chàng trai, dường như cậu rất có hứng thú với chuyện của người có khế ước với ma quỷ nhỉ.”

“Chắc cậu sẽ không phải là người có khế ước với ma quỷ kia đấy chứ? Khế ước ma quỷ là gì? Cái giá phải trả để ma hóa là gì? Buổi sáng thức dậy sẽ bao nhiêu tuổi?”

Nhậm Kiệt: ???

Dường như có một vấn đề kì lạ trộn lẫn trong đây nhỉ?

“Chị nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể là người có khế ước với ma quỷ được? Chị thấy tôi giống như người bị ảnh hưởng bởi nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ không?”

Nặc Nhan chỉ mỉm cười, nhìn Nhậm Kiệt tặc lưỡi...

“Nếu không thành công trả giá cho việc ma hóa thì sao? Cậu có biết căn bệnh dấu ấn của quỷ không?”

Nhậm Kiệt nhíu chặt mày, bản thân đương nhiên biết.

Bởi vì căn bệnh mà Đào Yêu Yêu mắc phải chính là căn bệnh dấu ấn của quỷ.

Nặc Nhan nhàn nhạt nói: “Xem ra cậu biết nhỉ? Nếu sau khi ma hóa mà không trả giá thì trên cơ thể của người có khế ước với ma quỷ sẽ hiện ra dấu ấn của quỷ, căn bệnh này vô cùng đau đớn.”

“Khi phát bệnh nơi có dấu ấn của quỷ sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn giống như khoét thịt cắt xương, khi dấu ấn của quỷ lan tràn khắp cơ thể thì đó là lúc chết...”

Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn vào đèn mổ trên bàn phẫu thuật, ánh mắt mờ mịt...

“Chị Nặc Nhan... chị là chuyên gia, chị hiểu nhiều, thật sự không có cách nào chữa được căn bệnh dấu ấn của quỷ kia sao?”

Nặc Nhan lắc đầu: “Ít nhất với trình độ điều trị của Đại Hạ hiện tại thì không có cách chữa trị triệt để, chỉ có thể khống chế ở một mức độ nhất định, một khi mắc phải sẽ là bệnh nan y chết người...”

“Nhưng cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn trả giá thì căn bệnh dấu ấn của quỷ sẽ không...”

“Thật sự không có cách nào sao?”

Khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt trở nên có chút ngang bướng, ánh mắt khao khát nhìn Nặc Nhan.

Nặc Nhan nhíu mày: “Trong nhà cậu có người mắc bệnh này?”

“Em gái tôi... giai đoạn 3 rồi...”

Nặc Nhan rơi vào trong im lặng hiếm có...

“Có lẽ có đấy... Chỉ là còn chưa tìm được cách, nếu có cách chữa trị triệt để, vậy thì cách chắc chắn ở ma vực Đảng Thiên...”

Nhậm Kiệt âm thầm nắm chặt nắm đấm...

Tôi sẽ tìm được cách.

Vì không để cho Yêu Yêu phải chịu tội thêm nữa, khó đến mấy cũng phải tìm được.

Mà Nặc Nhan nhìn Nhậm Kiệt, ánh mắt u ám...

Điều này khiến cho cô ấy nghĩ đến mình trước đây, không lâu trước đây mình cũng như cậu ta, tin chắc rằng mình nhất định sẽ tìm được cách chữa bệnh...

Nhưng đổi lại, lại là vô số lần sụp đổ hy vọng.

Thậm chí đã hủy hoại cuộc sống của chính mình, tất cả mọi thứ...

Nhưng cho người khác hy vọng, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.

“Á á”

Nhậm Kiệt trợn to mắt, đau đớn hét lên, gương mặt đau đến tái nhợt.

Nặc Nhan nở nụ cười xấu xa: “Liên kết mạch máu thần kinh sẽ rất đau, cậu ráng nhịn một chút!”

“Ngồi dậy thử xem, bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ không còn một cánh tay nữa, mà sẽ tiến hóa thành người hai tay có tinh thần và cơ thể khỏe mạnh!”

Nhậm Kiệt đau đến toát mồ hôi, tại sao tôi luôn có cảm giác chị đang mắng tôi vậy nhỉ?

Lúc này, Nhậm Kiệt cúi đầu nhìn cánh tay robot của mình.

Ngay vai, máy móc và xác thịt được kết hợp hoàn hảo, kim loại mở rộng đến nửa ngực biến thành khe lắp đặt mang chức năng liên kết cánh tay robot với cơ thể.

Mà cả cánh tay robot có màu đen vàng, thậm chí trên đó còn có hoa văn được chạm khắc bằng vàng, tràn đầy vẻ đẹp máy móc không gì sánh bằng!

Chỉ cần điều khiển một chút thì các bó sợi cơ sinh học sẽ co lại, tay trái từ từ nắm chặt phát ra âm thanh cót két, còn vung nhẹ nắm đấm thậm chí có thể tạo ra một vụ nổ không khí.

Kỳ lạ hơn là, bởi vì đã liền kết chùm thần kinh nên cánh tay robot thậm chí còn có phản hồi xúc giác, tùy ý điều khiển, như điều khiển cánh tay để…

Chỉ là cảm thấy bên trái nặng hơn một chút.

“Tôi đã hoàn thành việc Tiểu Lê dặn dò, cánh tay mới có rất nhiều chức năng, tôi đều đã cài đặt xong rồi, cậu về nhà từ từ nghiên cứu.”

“Đừng ở đây chậm trễ tôi học tập, kết bạn đi, nếu hỏng thì liên hệ tôi, tôi sẽ sửa cho cậu.”

“Đừng quên mười phần!”

Kết bạn xong, Nặc Nhan bắt đầu đuổi người.

Nhậm Kiệt gần như là bị cô đẩy ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Này này này… Thứ này không có chức năng ngụy trang gì đó sao? Tôi cứ vậy về nhà à?”

Mặc dù cánh tay robot này rất ngầu, nhưng nếu về nhà bị dì An Ninh nhìn thấy, chắc chắn sẽ tức giận?

Vốn bà ấy đã không đồng ý cho mình đến sở cứu hỏa.

“Xoay cổ tay sang trái ba lần!”

“Rầm!”

Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng sầm lại, Nhậm Kiệt làm theo như lời Nặc Nhan nói.

Quả nhiên, bó sợi cơ trên cánh tay robot bắt đầu biến đổi, bắt đầu bắt chước cách ngụy trang giống như lật vảy!

Trong chớp mắt nó đã biến thành một hình dạng giống y hệt với cánh tay thật của con người, chỉ có điều bên trong lại là kết cấu cơ học.

Nhậm Kiệt: Bàn tay sắt vô tình +1

Ngầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK