Giây phút này Nhậm Kiệt cảm thấy thế giới đen kịt, cơ thể càng ngày càng lạnh, dường như có một bàn tay vô hình đang không ngừng kéo anh vào trong bóng tối...
Bên tai là tiếng thì thầm, giống như lời thì thầm của ác ma vậy.
Phải chết sao?
Chết... hóa ra là thế này. Nhâm Kiệt thầm nghĩ.
Cuối cùng cũng có thể ngủ... Lâu này làm thêm quá nhiều, nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, có khi một ngày anh chỉ có thể ngủ hai ba tiếng...
Anh rất mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật dài.
Nhưng giấc ngủ này chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Dì An Ninh phải làm sao đây? Một mình dì ấy chăm sóc Yêu Yêu sẽ ổn chứ?
Không có anh hỗ trợ, với bệnh tình của Yêu Yêu thì có thể chống đỡ thêm bao lâu nữa?
Cô bé biết anh xảy ra chuyện chắc chắn sẽ khóc nhỉ?
A a a... Thật không muốn chết...
Thật hối hận...
Ý thức của Nhậm Kiệt không ngừng giãy dụa nhưng anh đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế cơ thể, không còn chút sức lực nào.
Bác sĩ lặng lẽ: ''11:44 tối, tim bệnh nhân ngừng đập, não chết, kiểm tra không còn sự sống...''
''Người nhà đâu? Nhà xác không có chỗ, trực tiếp đưa đến phòng hỏa táng đi, như vậy cũng đỡ đau khổ...''
Vệ Bình Sinh lau nước mắt: ''Thiêu đi, mọi người đi tiễn cậu ấy đoạn đường cuối cùng...''
Vẫn đừng nên để An Ninh nhìn thi thể thảm thương này của Nhâm Kiệt, như vậy chỉ khiến bà ấy đau lòng hơn mà thôi.
Ngày mai thông báo cho bà ấy là được...
Chỉ là Vệ Bình Sinh không biết nên nói với An Ninh như thế nào.
Lúc này trong giấc mơ của Nhậm Kiệt, anh nghe rõ được cuộc nói chuyện của bác sĩ và chú Vệ.
Trực tiếp đưa đến phòng hỏa táng? Thiêu?
Móa! Qua loa như vậy sao?
Ông đây còn chưa ngủm đâu, còn có ý thức đấy, cứ như vậy thiêu sao?
Vậy không phải đau chết rồi sao?
Mấy người không thể đối xử với anh hùng như vậy được!
Nhưng cái gì Nhâm Kiệt cũng không làm được, chỉ có thể để cho mọi người khóc lóc đẩy mình đến phòng hỏa thiêu.
Mặc dù Nhậm Kiệt cảm giác được ý thức của mình đang từ từ rụng rời nhưng ý thức vẫn chưa mất hẳn, cũng không biết đây là chuyện gì.
Chết rồi nhưng chưa hoàn toàn chết?
Nhậm Kiệt sắp điên rồi, ai cứu anh đi?
Tôi tôi cảm giác tôi vẫn có thể cứu được mà...
Nhưng Nhậm Kiệt lại yên tĩnh giống như... Không phải, chính là một cỗ thi thể...
...
Trong phòng hỏa táng, cánh cửa lò thiêu mở ra, lúc này Nhậm Kiệt đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, bề ngoài cũng đã được chỉnh trang cho tốt...
Tiểu Minh vẫn còn khóc, mẹ Tiểu Minh cũng ôm cậu bé sụt sịt, dù sao cũng vì cứu con trai mình nên anh mới anh dũng hi sinh như vậy.
Mấy người Điền Vũ không ngừng lau nước mắt, mặc dù bình thường mọi người không quá thích Nhậm Kiệt nhưng đều huấn luyện chung với nhau, cùng nhau huấn luyện một tháng, ít nhiều gì cũng có tình cảm.
Không ngờ... Lần đầu tiên thực chiến người cứ như vậy đã rời xa...
Vệ Bình Sinh ngồi xổm hút thuốc, từng điếu lại từng điếu, vẻ mặt cô đơn...
Nhân viên nghiêng đầu nói: ''Tôi đốt nhé...''
Không ai lên tiếng, giữa bầu không khí đau buồn, Vệ Bình Sinh yên lặng gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Sự chú ý của mọi người đều bị tiếng bước chân hấp dẫn, một thiếu nữ đeo kiếm vội vàng lao vào phòng hỏa thiêu.
Đó chính là Khương Cửu Lê, là cô gái đã chiến đấu với ác ma.
Không có ánh sáng bao quanh, cuối cùng mọi người đã thấy rõ được dung mạo của cô ấy.
Mái tóc đen như thác nước rủ xuống eo, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết, mũi cao thẳng, ngũ quan hoàn hảo như bước ra từ trong tranh.
Giống như tiên nữ lạc ở chốn nhân gian, cô ấy vừa đến, dường như cả căn phòng cũng sáng lên.
Nhưng lúc này Khương Cửu Lê có chút nhếch nhác, trên bộ quần áo thể thao màu trắng toàn là tro bụi, cánh tay trắng noãn cũng bị băng bó.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn thiếu nữ có khí chất hơn người này...
Đôi mắt to của Khương Cửu Lê nhìn về phía Nhậm Kiệt, ánh mắt cô ấy trở nên ảm đạm, vừa nhìn Vệ Bình Sinh, cô ấy muốn nói gì đó rồi lại thôi...
Chỉ yên lặng dựa vào tường, hai tay buông lỏng, cúi đầu, nắm đấm siết chặt...
Mặc dù cô ấy không quen người này nhưng dù sao người ta cũng là bị cô ấy đập chết, cuối cùng vẫn là do cô ấy chưa đủ mạnh...
Cô ấy rất khó chịu, cho nên vừa giải quyết xong chuyện kia là cô ấy lập tức chạy đến đây...
Ít nhất... cũng để cô ấy tiễn anh đi một đoạn...
Nhân viên chỉ nhìn Khương Cửu Lê một cái, thấy cô ấy không có ý định tiến lên thì trực tiếp đẩy Nhậm Kiệt vào lò hỏa thiêu.
Cửa lò đóng kín, bắt đầu hỏa táng.
Trong lòng Nhậm Kiệt chửi ầm lên.
Đốt đốt cái quỷ gì, ông đây vẫn chưa chết mà, đốt cái gì chứ, đồ lang băm!
Trực tiếp hỏa táng ông đây thành một con rồng luôn đi.
Ý thức vẫn không biết mất, chỉ là lần này hình như anh rơi xuống đáy sâu...
Nhậm Kiệt ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trên một mặt hồ rộng lớn, anh đứng trên mặt hồ, cúi đầu nhìn lại còn có thể bóng mình trên mặt hồ.
Cái bóng không ngừng vặn vẹo theo từng cơn sóng.
Xung quanh là bóng tối vô tận, trên mặt hồ xuất hiện làn sương trắng mỏng manh...
Nhậm Kiệt ngẩn người.
''Đây là nơi nào vậy? Thế giới sau khi chết à?''
Anh nhanh chóng phát hiện mình không phải thứ duy nhất trong không gian Kính Hồ này, trong không gian đen như mực này vẫn còn một số mảnh vỡ trôi nổi lơ lửng, những vật đó giống như rơi ra từ cục than, bên trên có các đường xoắn ốc lít nha lít nhít...
Nhậm Kiệt mở to hai mắt.
''Cái này... Đây không phải là mặt dây chuyền của mình sao?''
Mười năm trước, trong thảm họa ma quỷ hạng A xảy ra ở Tấn Thành, bố mẹ và em trai của anh đều chết vì tai họa, mà Nhậm Kiệt thì được một lính cứu hỏa tên Đào Nhiên cứu ra.
Mà Đào Nhiên cũng vì cứu Nhậm Kiệt mà hi sinh, để lại vợ là An Ninh và con gái năm tuổi tên Đào Yêu Yêu...
Nhậm Kiệt thì được An Ninh nhận nuôi, mang đến Cẩm Thành sống...
Về phần Vệ Bình Sinh, ông ấy là đồng nghiệp của Đào Nhiên, ông ấy đã tham gia cứu viện cơn hỏa hoạn đó, cho nên mới quan tâm Nhậm Kiệt như vậy...
Nhậm Kiệt nhớ rõ, mảnh vỡ này anh đã tìm được ở trong đám phế tích năm đó, lúc muốn tìm em trai đã ngoài ý muốn tìm được...
Nhiều năm như vậy anh đều đeo theo mình xem như bùa hộ mệnh, cũng coi như một chút gì đó nhớ về người nhà.
Chẳng lẽ thứ đồ chơi này là bảo bối?
Nhậm Kiệt không khỏi nghi ngờ, lúc anh vừa bị đánh, lồng ngực truyền đến cảm giác nóng rực, tất cả đều là vì mảnh vỡ này sao?
Người bình thường bị thương nặng như vậy đã sớm chết rồi, nhưng ý thức của anh vẫn không biến mất.
Đúng lúc Nhậm Kiệt đang tự hỏi tình huống này là gì.
Mảnh vỡ màu đen kia rơi thẳng xuống Kính Hồ.
Lúc này toàn bộ không gian Kính Hồ cũng bắt đầu rung chuyển.
Một cây cổ thụ đen nhánh từ mặt hồ trồi lên, mạnh mẽ vươn cao, thân cây như một con rồng uốn lượn, xoắn ốc đâm lên cao, chỉ chớp mắt đã hóa thành một cây đại thụ che trời.
Vô số cành cây to như móng vuốt của ma kéo ra từ cái cây, gần như bao phủ hết không gian Kính Hồ.
Cành cây mọc thành khóm nhưng không có lá, giống như một cái cây bị cháy khô...
So với cây cổ thụ thì đây càng giống cây quỷ hơn.
Ánh mắt Nhậm Kiệt run lên, tất cả những gì xảy ra trước mắt đều nằm ngoài nhận biết của anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh không chỉ đưa tay chạm vào cây, khí tức nằm sâu trong cơ thể cũng bắt đầu giao với khí tức của cây...
Một giây sau, chỉ thấy cành cao nhất, lớn nhất trên cây quỷ sáng lên, sau đó trở nên hồng rực rồi lập tức cháy bùng lên.
Một quả hỏa diễm chói mắt như mặt trời dần thành hình trên ngọn cây kia, tản ra nhiệt độ cao đến kinh người.
Trong quả hỏa diễm còn có thể thấy được bóng quỷ lờ mờ.
Đúng lúc này một giọng nói ác ma nho nhỏ quanh quẩn bên tai Nhậm Kiệt:
''Khế ước ma quỷ đã hoàn thành! Khế ước ác ma: ác ma Viêm Chi!''
''Cái giá phải trả: Khiến người khác rơi lệ.''
''Đã hoàn thành giá phải trả.''
''Bắt đầu chuyển hóa gen ác ma Viêm Chi.''
''Viêm Chi xuất hiện, bắt đầu khế ước ma hóa.''
Nhậm Kiệt: ???
Gần như nháy mắt, sương trắng trên mặt hồ bị cây quỷ hấp thu hết.
Trên cành cây quỷ, hỏa diễm vô tận mạnh mẽ xông vào trong Kính Hồ.
Kính Hồ biến thành biển lửa mênh mông, trong nháy mắt nuốt hết ý thức của Nhậm Kiệt.
Cùng lúc đó lò thiêu bắt đầu nổi lửa!