Trong lò hỏa thiêu, mấy chục ngọn lửa nhiệt độ cao phun ra, ngọn lửa màu xanh phun mạnh, trực tiếp đốt lên người Nhậm Kiệt.
Quần áo mặc trên người chỉ mấy giây đã bị biến thành tro bụi.
Nhưng điều kì lạ chính là cơ thể của Nhậm Kiệt không hề bị lửa ngàn độ làm bị thương, lông tóc cũng không tổn hại gì.
Cháu của Thái Thượng lão quân trong lò luyện đan cũng không làm được thế này đâu.
Ma văn đỏ thẫm như máu bắt đầu lan ra từ ngực Nhậm Kiệt, lan ra khắp toàn thân.
Ma văn giống như đám mây lửa, vừa khoa trương vừa ngông cuồng.
Những đám mây lửa kia bắt đầu hấp thu lửa trong lò đốt xác, bắt đầu chữa trị vết thương của Nhậm Kiệt, vết thương khép lại, xương cốt cũng liền lại.
Trái tim cũng lại lần nữa đập.
''Bịch... Bịch... Bịch...''
Nửa tiếng sau, bầu không khí trong phòng hỏa táng vẫn nặng nề như cũ, thỉnh thoảng có tiếng khóc lóc vang lên.
Hai mắt Vệ Bình Sinh nhìn thẳng lên trần nhà, mẩu thuốc lá trong tay vẫn đang bốc khói, nhanh chóng cháy đến tay nhưng ông ấy cũng không biết...
Lúc này nhân viên phụ trách hỏa táng ngơ người, ngạc nhiên nhìn màn hình theo dõi lò đốt xác.
''Chuyện gì vậy? Sao lại không thiêu được?''
Nửa tiếng, nhiệt độ hơn một ngàn, cho dù cốt thép cũng đã sớm bị chảy thành nước, thi thể bình thường đã tan thành tro bụi từ lâu rồi!
Nhưng máy cảm ứng vẫn hiển thị thi thể còn nguyên?
Lúc này có đội viên bất mãn nói: ''Còn không thiêu được sao? Mấy người có được không vậy?''
Nhân viên kia trừng mắt: ''Hừ! Người ông đây thiêu còn nhiều hơn cơm cậu ăn nữa đấy, cậu có thể nghi ngờ tôi chứ không được nghi ngờ nghiệp vụ của Trịnh Anh tôi!''
Điền Vũ xoa mắt:
''Ôi... Anh Kiệt hi sinh anh dũng vì cứu người cũng được xem là công đức lớn nhỉ?''
''Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, truyền thuyết cũng có người có nhiều công đức, sau khi chết có cơ thể bất diệt, thi thể ngàn năm cũng không xây xát gì.''
''Mọi người nói xem anh Kiệt có phải cũng vậy không, có phải sẽ thành Xá Lợi Tử (1) không?''
(1) Theo truyền thuyết, chúng là những hạt được hình thành sau khi hỏa táng thi thể của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, sau này chúng cũng thường được dùng để chỉ hài cốt của Đức Phật và các nhà sư lỗi lạc. Xá lợi có thể được chia thành xá lợi xương, xá lợi tóc và xá lợi thịt, thường được cho là thuộc về xá lợi xương. Phật giáo cho rằng xá lợi được tạo thành bằng cách thực hành công đức, hầu hết có dạng hạt cứng và có nhiều màu sắc
Vệ Bình Sinh trừng mắt, đứng dậy dùng cái túi đang cầm đập vào đầu Điền Vũ.
''Xá Lợi Tử cái rắm gì? Cái gì thế? Cậu còn muốn xuyên thành vòng à?''
Trịnh Anh cũng hoảng, tiền đã nhận rồi, hỏa táng cũng không thể như xe bị tuột xích giữa chừng thế này được.
Ông ta tăng lửa lớn hơn, mở lò thiêu ở công suất lớn nhất.
Nhưng đúng lúc này họ lại nghe thấy tiếng đập cửa yếu ớt...
''Cốc...cốc...cốc...''
Phòng hỏa thiêu yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng đập cửa từ đâu đến vậy? Mọi người không nhúc nhích, chẳng lẽ nghe nhầm rồi sao?
Hay là...
Ánh mắt mọi người nhìn về phía lò hỏa thiêu...
''Ầm!''
Tiếng gõ cửa càng ngày càng mạnh hơn, cửa lò thiêu như rung lên.
Khuôn mặt mọi người càng trắng hơn, đúng, âm thanh đúng là vang lên từ lò thiêu rồi.
Lúc này Khương Cửu Lê cũng mở to mắt nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp chuyện kì quái như vậy.
Trán Trịnh Anh xuất hiện mồ hôi lạnh.
Làm việc này nhiều năm như vậy, ít nhiều gì ông ta cũng từng gặp chuyện kì lạ, nhưng chuyện tà môn như thế này là lần đầu gặp phải.
Nhiệt độ trong lò thiêu hơn ngàn độ, bên trong chỉ có người chết, đã thiêu hơn nửa tiếng rồi, tiếng đập cửa đến từ đâu?
Mặt Điền Vũ trắng bệch, cậu ấy run rẩy nói:
''Mọi... mọi người có cảm thấy vì anh Kiệt chết oan nên sau khi chết mới không siêu thoát được, mới...''
Lúc này da đầu Vệ Bình Sinh cũng căng lên:
''Vớ vẩn! Chúng ta phải tin vào khoa học!''
Khương Cửu Lê càng đau lòng hơn, cô ấy theo bản năng cắn chặt môi dưới.
Trịnh Anh nuốt nước bọt lẩm bẩm:
''Tin tưởng khoa học! Phải tin vào khoa học!''
Chỉ thấy ông ta trực tiếp lấy một chiếc áo bào màu vàng, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm bùa trấn yêu.
Bên hông còn đeo kính bát quái và móng lừa đen, dùng kiếm gỗ gõ mạnh vào cửa lò thiêu, cây kiếm gỗ điên cuồng vung vẩy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
''Oan có đầu nợ có chủ, vong hồn sau khi chết thì phải về địa phủ, tôi họ Trịnh, là người bên trên, yêu ma về nơi của mình, phệ quỷ nuốt ma, tứ phương thái bình, thỉnh Nam Vô Gia Đặc Lâm Bồ Tát hiển linh trừ họa!''
''Thái Thượng lão quân mau hiển linh giúp con trừ tà!''
Mọi người giật giật khóe miệng, anh trai đốt xác này thật là chuyên nghiệp, nhưng học trừ tà có chút hỗn loạn thì phải?
Ngay cả Khương Cửu Lê cũng nhíu mày.
Một giây sau như có tiếng sấm vang lên, cửa thép của lò thiêu lập tức biến dạng.
Cánh cửa bằng thép trực tiếp bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài!
Ngọn lửa đỏ rực như núi lửa phun ra từ trong lò thiêu, đốt cháy cánh cửa bằng thép kia.
Một tiếng ''cạch'' vang lên.
Cánh cửa bằng thép bị đốt cháy vặn vẹo đập vào tường, Trịnh Anh bị dọa lập tức ôm đầu nằm rạp xuống đất, thảm thiết kêu lên:
''A a a! Đừng lấy mạng quèn này của tôi!''
Vì ngọn lửa đỏ kia mà nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng tăng lên, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người...
Nhậm Kiệt trần như nhộng bò ra khỏi lò thiêu.
Quanh người anh là ngọn lửa nóng hừng hực, hoa văn đám mây đỏ rực lan ra toàn thân, trên đầu là hai chiếc sừng quỷ bằng lửa bay cao.
Nhậm Kiệt lúc này giống như một vị vua bước ra từ ngọn lửa đỏ rực!
Đôi mắt anh đỏ hồng, khóe miệng là nụ cười kiêu ngạo.
''Có bác sĩ ở đây không?''
''Tôi cảm thấy tôi vẫn còn cứu được.''
Lúc này mọi người trong phòng thiêu đều choáng váng, vẻ mặt không thể tin được nhìn người mới bò ra từ lò thiêu.
''Quỷ... quỷ!!!''
Trịnh Anh sợ đến mức tè ra quần, ông ta quẳng kiếm gỗ và bùa trừ tà đi, trực tiếp ôm đầu bỏ chạy.
Vệ Bình Sinh trợn to mắt, sặc luôn điếu thuốc đang hút dở, ông ấy ôm ngực ho khan, ánh mắt là sự kinh hãi.
Tiểu Minh càng khóc lớn hơn, mẹ cậu bé cũng bị dọa sợ phát khóc.
Mặt Điền Vũ trắng như tờ giấy.
Móa!
Đây đúng là gặp quỷ rồi, một người còn sống sờ sờ bò ra khỏi lò thiêu!
Thiêu hơn ngàn độ trong nửa tiếng mà không chết?
Đây là người sao?
Chuyện gì vậy?
Không phải ban nãy anh Kiệt lạnh như băng rồi sao? Cậu tận mắt nhìn thấy mà?
Chuyện này chuyện này chuyện này...
Khương Cửu Lê cũng kinh ngạc há miệng, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy quên mất phải hít thở.
Đây là chuyện gì vậy?
Trong giây phút sinh tử lại ngoài ý muốn đánh thức gen chiến binh sao?
Ánh mắt cô ấy không tự chủ mà nhìn vào bên trong.
Mắt cô ấy mở to hơn, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cô ấy lập tức quay đầu bước đi.
A a a! Cô ấy vừa nhìn thấy gì vậy?
Anh ta anh ta anh ta...
Ôi...
Cô ấy vừa đi vừa lấy điện thoại ra.
''Alo... Chị Nặc Nhan? Bên này có chuyện cần nhờ chị, tình huống cụ thể là...''
Khương Cửu Lê vừa đi vừa nói giống như thỏ nhỏ bị dọa cho giật mình, cô ấy nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Nhậm Kiệt chỉ thấy được bóng lưng rời đi của Khương Cửu Lê.
Anh có cảm giác vô cùng quen thuộc.
A! Cô gái đầu chó!
Anh bị cô gái đó đập chết!
Cô ta cũng đến đây?
Lúc này mấy người Vệ Bình Sinh mới lấy lại tinh thần.
Họ vội vàng xông lên đỡ Nhậm Kiệt.
Lúc này ngọn lửa và ma văn Viêm Ma trên người Nhậm Kiệt cũng biến mất, anh đã khôi phục lại bình thường...
Cánh tay trái đã bị cắt rỗng tuếch thậm chí còn chảy máu!
Sau khi ma hóa, hỏa diễm vân văn có thể mượn sức của lửa đã chữa vết thương trên cơ thể, nhưng tay cũng đã bị cắt đi rồi, ngay cả cơ sở cũng bị mất còn có thể chữa trị được?
Tay cụt mọc lại?
Bây giờ Nhậm Kiệt vẫn chưa có năng lực nào.
''Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu...''
Nhậm Kiệt sờ mũi: ''Có lẽ là mở khóa gen, trở thành chiến binh gen?''
Nhậm Kiệt không muốn nói đến chuyện ác ma, dù sao việc này nghe xong cũng thấy quá dọa người.
Bây giờ anh còn chưa rõ chuyện này, tùy tiện tìm một lí do lừa đi là được.
Mặt Vệ Bình Sinh đỏ bừng lên:
''Tốt! Quá tốt rồi! Tên nhóc cậu đúng là may mắn, năng lực hỏa diễm sao? Chắc là huyết mạch cổ!''
''Xem ra cậu không cần dùng thuốc biến đổi gen sau khi được chuyển lên chính thức nữa rồi.''
''Nhưng cánh tay của cậu...''
Khóe miệng Nhậm Kiệt giật một cái, chẳng lẽ từ nay về sau anh phải sinh hoạt một tay như này sao?
Anh vừa định nói gì đó thì tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào.
Viện trưởng của bệnh viện nhân dân Cẩm Thành mang theo một đoàn bác sĩ y tá vội vàng chạy vào.
Nhóm hộ sĩ vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt đã đỏ mặt hét ầm lên!
Tuy các cô đã thấy qua việc đời nhưng chưa từng thấy qua việc nào lớn như thế này!
Đây là năng khiếu đấy à?
''Mau! Mau cầm máu cho người này đi!''
Một bác sĩ tiến lên cầm máu cho bên bị cụt của Nhậm Kiệt, sau đó đặt anh lên cáng, đắp chăn lên.
Vẻ mặt viện trưởng vô cùng nhiệt tình, ông ta nắm chặt tay Nhậm Kiệt: ''Người anh em này chịu thiệt rồi, anh có quen biết người cấp cao của tập đoàn Hoa Thiên sao? Sao anh không nói sớm?''
''Mau! Mau liên hệ với xe cứu thương, đừng bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất!''
Nhậm Kiệt nhíu mày: ''Cấp cao tập đoàn Hoa Thiên? Xe? Đi đâu vậy?''
Vẻ mặt viện trưởng nhiệt tình: ''Đương nhiên là đi lắp cánh tay giả rồi!''
Nhậm Kiệt: ''???"
''Cái gì? Không phải tôi gắn rồi sao?''
Viện trưởng: ''...''
''Bây giờ sẽ đến phòng thí nghiệm sinh học Hoa Thiên Cẩm Thành, bên kia mới gọi điện, nói họ muốn lắp cánh tay máy cho anh!''
Nhậm Kiệt: Đã hiểu!