Vệ Bình Sinh vỗ mạnh đầu, tức giận thở hổn hển.
''Cái thằng nhóc kia, những điều ông đây nói trên xe quên hết rồi đấy à?''
''Đều ngây người ra làm gì? Còn không mau dùng nước áp suất cao để hạ nhiệt độ cho tòa nhà đi!''
Các thực tập viên lấy lại tinh thần, họ nhanh chóng làm việc, từng cột nước áp suất cao phun về phía tòa nhà.
Vệ Bình Sinh không lo được chuyện khác, mắt trái nháy hai lần, ánh sáng hồng càng tỏa ra mạnh hơn, trực tiếp quét một lượt tòa nhà.
Sau đó liên hệ với Nhậm Kiệt bằng tai nghe nội bộ.
''Còn bốn người mắt kẹt, đứa nhỏ kia ở tầng sáu, cậu đi cứu, còn lại giao cho tôi!''
''Đã rõ!''
Trong tòa nhà đang cháy hừng hực, một tiếng nổ vang lên, Nhậm Kiệt đá văng cánh cửa lớn đã bị biến dạng, hơi nóng mạnh mẽ phả thẳng vào mặt.
Dù có mặc đồ chống cháy đi chăng nữa thì cũng sẽ cảm thấy toàn thân nóng rực, cả người bị nóng đến mức đau nhức, mồ hôi đã sớm chảy đầy khuôn mặt.
Ánh mắt anh đảo qua một lượt, lửa lớn lan tràn khắp nơi, nơi nào cũng là mùi thi thể bị đốt cháy khét.
Cho dù Nhậm Kiệt đã trải qua rất nhiều, suy nghĩ đã trưởng thành hơn nhiều so với những người đồng tuổi nhưng anh cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này, cả người run lên một cái.
''Hai trăm này... không dễ kiếm nhỉ?''
Vừa làu bàu xong câu này, Nhậm Kiệt lao thẳng đến cửa giữa.
Đúng lúc này một tiếng gào thét của quỷ xen lẫn tiếng nổ vang lên, tòa nhà sụp đổ, sóng âm đinh tai nhức óc, thậm chí còn có thể thấy được bằng mắt thường xuất hiện.
''Bùm!''
Toàn bộ cửa kính của tòa nhà bị vỡ nát, cơ thể Nhậm Kiệt trực tiếp bị sóng âm đánh bay, đập thẳng vào cửa giữa.
Nhậm Kiệt không quan tâm đến đau đớn, anh vội vàng bò dậy nhìn về nơi phát ra sóng âm.
Chỉ thấy một con gì đó cao hơn ba mét, giống như cự ma cóc dung nham xuất hiện trong đám đổ nát, trên da nó là nham thạch không ngừng tuôn ra, tỏa ra sức nóng kinh người.
Quanh thân nó là một làn khói đen như ma vụ.
Ngoài năm tám tuổi đã từng tận mắt nhìn thấy thảm họa ma quỷ hạng A ở Tấn Thành ra thì đây là lần đầu tiên Nhậm Kiệt thấy ác ma ở khoảng cách gần như vậy.
Mà dưới cự ma dung nham có một bóng người, so sánh với thân hình khổng lồ của ác ma thì nhỏ bé hơn rất nhiều.
Vì khắp người người đó có ánh sáng vô cùng chói mắt nên căn bản không nhìn rõ khuôn mặt.
Đây chính là cô gái vẫn luôn chiến đấu với ác ma.
''Chiến binh gen kinh khủng thật đấy. Có thể chiến đấu với quái vật như thế này...''
Đời này của anh xem như không uổng phí.
''Hu hu, mẹ ơi! Hu hu... Khụ khụ!''
Nhậm Kiệt quay đầu, anh đi thẳng đến nơi phát ra tiếng khóc.
Mấy người Điền Vũ ở bên ngoài có chút sốt ruột, huấn luyện viên Vệ đã cõng ba người ra rồi mà sao Nhậm Kiệt vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?
Ngọn lửa quá lớn, căn bản không thể dập tắt được!
Vệ Bình Sinh thấy Nhậm Kiệt mãi chưa ra ngoài thì muốn lại lần nữa vào trong đám cháy.
Đúng lúc này Nhậm Kiệt bế một đứa nhỏ tám chín tuổi, tay còn lại mang theo một cái túi màu đen chạy từ trong tòa nhà ra.
Ánh mắt mấy người Điền Vũ sáng lên:
''Ha ha ha! Anh Kiệt thật ngầu!''
Ngay cả Vệ Bình Sinh cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Cũng đúng lúc này, con cự ma dung nhan và người có ánh sáng bao quanh kia đồng thời nhảy lên, sau đó trực tiếp va vào cửa sổ tầng 27, một tiếng nổ vang lên!
Tòa nhà không thể chịu nổi va chạm mạnh mẽ, lập tức sụp xuống như một dãy domino.
Nhậm Kiệt lập tức ngẩng đầu, tầng nhà vỡ nát và xà thép, từng thứ bị đốt cháy cứ như vậy rơi thẳng xuống đầu anh.
Chết chắc!
Nhậm Kiệt gần như theo bản năng dùng hết sức của mình ném đứa bé kia về phía Vệ Bình Sinh.
''Nhậm Kiệt!''
''Ầm ầm!''
Tiếng vang truyền đến, Vệ Bình Sinh đón lấy đứa trẻ, trơ mắt nhìn Nhậm Kiệt bị đống phế tích kia vùi lấp.
Bụi mù mịt, trong đám đổ nát, Nhậm Kiệt nằm trên mặt đất, cánh tay trái bị xà ngang đè lên, cơ thể bị cốt thép đâm xuyên qua ở rất nhiều nơi, ngực lõm xuống, chỉ còn thoi thóp...
Máu tươi không ngừng chảy ra từ mặt nạ dưỡng khí.
Anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình rất nóng, nóng đến mức như muốn đốt thủng, và dường như có thứ gì đó đang hòa vào làm một với mình...
Nhậm Kiệt mở được nửa mắt, cười khổ một cái...
Đúng là thành quỷ anh hùng rồi...
Kiếm được hai trăm thì mất mạng, thế hai trăm này tiêu kiểu gì bây giờ?
Người cũng cứu ra rồi, tại sao tòa nhà còn sụp xuống chứ?
Đúng là không lường trước được gì trong cuộc sống, ruột già quấn ruột non.
Đúng lúc này Nhậm Kiệt lại đột nhiên mở to hai mắt.
Trong lúc hấp hối, anh dường như thấy một cảnh tượng khác.
Lúc này một thiếu nữ mặc váy xám gấp nếp, đi tất đen, bên trên mặc đồ thể thao đang đứng trên xà ngang.
Mái tóc đen bay trong ánh lửa, cả người được bao phủ bởi ánh sáng, trong tay cô ấy cầm kiếm dài tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hoàn hảo không tì vết.
Chỉ thấy thiếu nữ cúi đầu nhìn Nhậm Kiệt bị xà ngang đè lên, trong mắt là sự áy náy...
''Thật xin lỗi... Là tôi vô dụng...''
Trong giây phút này, Nhậm Kiệt nằm dưới xà ngang nghe không rõ thiếu nữ đang nói gì, cũng không thấy rõ cô ấy như thế nào.
Ánh mắt anh đã sớm mơ hồ, chỉ có thể thấy được dưới chiếc váy xếp kia là quần an toàn được làm bằng sợi tổng hợp có in một cái đầu chó viền đen rộng rãi.
Cái quỷ gì thế này!
Sao có người lại mặc cái thứ kia dưới váy xếp chứ?
Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người đâu?
''Hoa văn đầu chó không tệ, lần sau đừng mặc nữa...''
Nói xong câu này, Nhậm Kiệt ngất xỉu.
Khương Cửu Lê: ???
Cô ấy đang định nói gì đó thì con cự ma dung nham kia đã lao lên, cô ấy chỉ có thể rút kiếm ra, trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Vệ Bình Sinh bất chấp nguy hiểm lao đến.
''Đừng ngủ! Không được ngủ! Vẫn có thể cứu được! Tôi mang cậu đi!''
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Vệ Bình Sinh, mấy người Điền Vũ và hai mẹ con kia đều sốt ruột chờ đợi.
Một lúc sau, Nhậm Kiệt được y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra ngoài.
Vệ Bình Sinh vội vàng đi lên: "Sao lại đẩy ra? Không cấp cứu tiếp sao?''
Bác sĩ lắc đầu: ''Không cứu nổi, tay trái đứt, sống lưng gãy, nội tạng vỡ nát, xuất huyết nhiều, nhiều chỗ gãy xương, vết thương như thế này ở trên người chiến binh gen còn cứu không được, huống hồ cậu ấy không phải.''
''Trừ phi là có gen nguyên chất hoặc chiến binh gen cấp cao thì mới có thể sống được, nhưng loại tài nguyên này không phải là thứ có thể tùy tiện điều động được.''
''Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện phẫu thuật cấy ghép cơ thể giả, nhưng tình trạng cơ thể cậu ấy không thể chịu được việc thay nhiều cơ quan như vậy...''
Vệ Bình Sinh nghiến răng, đấm mạnh vào tường: ''Tại sao lại như vậy chứ!''
Bác sĩ thở dài: ''Tôi đã tiêm một lượng lớn adrenalin cho cậu ấy, lát nữa có thể sẽ tỉnh lại, chuyện sau đó...''
''Trong lúc cấp cứu cậu ấy vẫn luôn nắm chặt một chiếc túi màu đen, lấy thế nào cũng không được, có phải là thứ gì quan trọng không?''
Lúc này tất cả mọi người đều đứng trước giường nhìn Nhâm Kiệt bị thương nặng mà đỏ mắt.
Nhâm Kiệt cũng từ từ mở mắt ra mơ màng nhìn về phía mọi người.
Mắt Vệ Bình Sinh đỏ lên, mũi chua xót:
''Thời gian cuối, có tâm nguyện gì chưa làm được thì cậu cứ nói đi!''
Nhậm Kiệt liếm đôi môi khô khốc, nhìn về phía đứa nhỏ mình tự tay cứu.
Người mẹ kia vô cùng áy náy: ''Tiểu Minh, mau đi nói với anh trai mấy câu đi...''
Tiểu Minh nức nở nắm lấy tay Nhậm Kiệt:
''Anh... Anh sẽ giống bố em biến thành sao trên trời sao? Thật xin lỗi... Nếu không phải vì cứu em...''
Nhậm Kiệt cười, yếu ớt nói: ''Đừng tự trách bản thân, anh không phải vì cứu em mà là vì muốn lấy được hai trăm tệ kia...''
''Đừng cảm thấy có lỗi với anh, biết không?''
Vệ Bình Sinh nghe xong, không biết nghĩ đến chuyện gì mà tim run lên một đợt, hai tay ông nắm chặt, mấy người Điền Vũ cũng đỏ bừng mắt...
Ngay cả bác sĩ cũng muốn khóc.
Thật dịu dàng, hu hu, khóc chết mất.
Tiểu Minh hít một hơi, nghiêm túc gật đầu.
''Ừm! Anh, em đồng ý với anh!''
Đúng lúc này khuôn mặt Nhậm Kiệt hồng một cách kì lạ, rõ ràng là hồi quang phản chiếu.
Anh trực tiếp lấy cái túi đen vẫn luôn nắm chặt đưa cho Tiểu Minh, cố gắng chống đỡ:
''Còn có cái này là cặp sách của em, bên trong là bài tập hè của em, anh đã nhìn qua rồi, một bài cũng chưa làm! Lúc cứu em anh đã tiện cầm theo.''
''Đừng tưởng rằng cháy nhà là không làm bài, học tập cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước, đừng có phụ lòng tốt của anh!''
Tiểu Minh ngẩn người ôm cặp sách, nhìn một cặp đầy bài tập hè thì ngẩng đầu lên òa khóc.
Nước mắt còn nhiều hơn cả súng nước.
Vẻ mặt mấy người Vệ Bình Sinh cứng lại.
Còn tưởng là thứ gì quan trọng, cậu hồi quang phản chiếu để nói cái này sao?
Mọi người không khỏi buồn cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Vừa cười vừa khóc...
Bật cười trong trường hợp này thì công đức sẽ âm đấy...
Người mẹ vội vàng chọc Tiểu Minh: ''Mau! Còn không mau cảm ơn anh?''
Tiểu Minh khóc lớn hơn:
''Anh! Em cảm ơn cả tám đời nhà anh!''
Vẻ mặt người mẹ vô cùng xấu hổ, trách mắng:
''Cái đứa nhỏ nghịch ngợm này, sao con lại nói vậy? Đây chính là thành ý của anh trai đấy.''
Vẻ mặt Nhậm Kiệt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Thằng bé nhất định đã bị tấm lòng chân thành của anh làm cảm động rồi.
Nhậm Kiệt tôi chính là anh hùng không có gì phải hổ thẹn với lòng nha.
Sau đó anh nhắm mắt lại, hai chân đạp một cái, cuối cùng không còn động đậy...