Nhậm Kiệt biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì bát nước đổ đi khó hốt lại.
Chỉ thấy anh nắm lấy cánh tay robot đang rung, quay đầu xông về phía nhà vệ sinh.
“Hai người ăn trước đi, con đi chút rồi quay lại!”
Đào Yêu Yêu cười khà khà:
“Đi một chút rồi quay lại thôi sao? Không nghĩ tới anh trai của em cũng là một người có tay nghề lão làng nha~"
Cách ăn mừng này rất độc đáo.
Đúng lúc này, dưới lầu có tiếng đập cửa dồn dập:
"Mở cửa!"
An Ninh trừng mắt nhìn Đào Yêu Yêu, lấy cọng rau trên đầu xuống: “Có khách đến, lát nữa bảo Tiểu Kiệt dọn dẹp sạch sẽ.”
Nói xong bà ấy vội vàng chạy xuống dưới lầu...
...
Trong nhà vệ sinh, Nhậm Kiệt vẫn không áp chế được cánh tay robot, nên lấy điện thoại gọi cho Nặc Nhan.
"Lão Tư Cơ! Cánh tay gãy của chị bị hư rồi phải không? Sáng sớm rung rung cái gì chứ? Nó... Nó còn..."
Nặc Nhan vốn còn đang buồn ngủ, rời giường với vẻ bực bội nhưng ngay sau đó lập tức trở nên hăng hái.
"Còn sao? Cậu đừng nói... Phốc haha haha, chắc làm cậu Makka Pakka*!”
(*Makka Pakka là một nhân vật hoạt hình.)
Nhậm Kiệt nghiến răng:
“Đã nói bảo hành suốt đời, chị phải chịu trách nhiệm với tôi!”
"Ai nha nha ~ những lời này không thể nói lung tung với một cô gái được~"
"Nó không hư, đây chính là cánh tay robot toàn năng, có chế độ bay cũng rất bình thường phải không? Chu đáo như thế không phải là để thỏa mãn nhu cầu nhiều mặt của cậu sao~"
"Chỉ là tôi đã lắp đặt phím tắt mà thôi."
Mặt Nhậm Kiệt tối sầm, chế độ bay đặc biệt thần kì, có cần chu đáo như vậy không?
Cô ấy đã lắp đặt phím tắt? Hành động kẹp đũa là phím tắt?
Rít ~
Nữ giới các cô tốt bụng thế sao?
"Tắt như thế nào?"
“Bẻ ngón áp út thì nó sẽ bật lên danh sách chức năng, tự mình nghiên cứu đi ~ tút tút ~"
Nặc Nhan nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt Nhậm Kiệt càng đen hơn, vội vàng động động ngón áp út...
Quả nhiên trên mu bàn tay chiếu lên hình chiếu ba chiều danh sách chức năng, có một chuỗi dài các chức năng, khoảng mấy trăm mục.
Gia tăng sức lực gì đó, nạp đầy lá chắn năng lượng, chưởng tâm pháo, nham bích hấp phụ, móng tay đao, điểm huyệt, thậm chí còn có chức năng súng bắn tỉa, thật khó tin.
"A a a ~ Rốt cuộc tùy chọn tắt chế độ bay ở đâu?“
Nhậm Kiệt sắp hoa mắt chóng mặt rồi, thậm chí trong lòng anh đã sinh ra một ý nghĩ táo bạo.
Nếu... Nếu không mình cứ tương kế tự kế, thuận thế mà làm? Tự mình kết thúc, chế độ bay chắc chắn cũng kết thúc phải không?
Nhưng ý nghĩ này vừa mới sinh ra đã ngay lập tức bị Nhậm Kiệt gạt bỏ.
Không được!
Là một thanh niên tốt của đất nước, khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần.
Tuyệt đối không thể cho nó cơ hội thể hiện.
Nhậm Kiệt đang ở đây nghiên cứu chức năng của cánh tay robot.
Còn dưới lầu lại truyền đến tiếng ồn ào.
Trước quầy hàng, mặt An Ninh đầy vẻ khó xử nói xin lỗi...
Lúc này trong cửa hàng có một người đàn ông giàu có mặc áo sơ mi hoạ tiết da rắn, đeo chiếc đồng hồ nhỏ và dây chuyền vàng lớn, trên mặt đeo kính râm màu trà...
Trong ngực người đàn ông đang ôm một cô gái nóng bỏng ăn mặc hở hang.
Và phía sau hai người là hai người đàn ông có thân hình vạm vỡ mặc áo vest màu đen, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.
Ngoài cửa đang đậu một chiếc Rolls-Royce Cullinan và một chiếc Porsche Panamera.
Và một người đàn ông mặc âu phục, tóc dài xõa tung đang đứng dựa người vào chiếc Rolls-Royce Cullinan, trên tay chơi đùa với một đồng bạc...
Cô gái nóng bỏng kia có vẻ mặt cay nghiệt chỉ vào chiếc áo khoác lông chồn trắng ném trên quầy chỉ trích:
"Nhìn xem ~ nhìn xem bà giặt như thế nào? Lông dính vào hết rồi, lần này bảo tôi mặc nó thế nào? Bà cho rằng bộ quần áo này giống như quần áo rách nát mà đám người nghèo kiết xác như các người mặc sao?”
An Ninh liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, thật ngại quá, chiếc áo khoác lông chồn này tôi nhớ nó được thực hiện theo quy trình giặt và chăm sóc thường làm.”
"Và khi lấy đi, nó... nó không phải như thế này, không phải..."
Cô gái nóng bỏng kia trừng mắt, cầm lấy thùng bột giặt trên quầy ném về phía An Ninh.
"Ý bà nói này là do ta cố ý làm vậy để tìm bà gây rối sao? Bà đề cao bản thân mình rồi đấy!”
Thùng bột giặt đập vào trán An Ninh làm trán bà ấy bị rách da, bột giặt vương vãi khắp người.
Ánh mắt của người đàn ông giàu có đánh giá An Ninh từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ hứng thú:
"Cái áo khoác chồn này tôi mua bốn vạn, bồi thường đi!"
Hốc mắt An Ninh đỏ hoe: "Thật sự không phải do tôi làm hỏng, làm sao tôi có thể lấy ra nhiều tiền như vậy..."
Tiền tiết kiệm trong nhà đều dùng để chữa bệnh cho Đào Yêu Yêu, kinh tế đang rất eo hẹp.
Người đàn ông giàu có cười nhạo: "Đừng tưởng rằng nói một câu không có tiền là có thể xong chuyện, mở cửa hàng làm ăn buôn bán, làm hỏng thì đền tiền, là chuyện hết sức bình thường!”
“Nếu bà không bồi thường được thì ký thoả thuận rút lui này, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa."
Nói xong lấy một bản thoả thuận rút lui từ trong cặp ra, sau đó đập nó lên bàn.
An Ninh cắn chặt môi dưới, bà ấy làm sao có thể không biết bọn họ đến cố ý gây sự chứ?
Khu dân cư cũ này đã được giải tỏa, không phải phá dỡ, cũng không có tiền bồi thường, bọn họ chỉ cung cấp một ngôi nhà ở ngoài khu 100, nơi đó là ngoại ô Cẩm Thành, tỷ lệ xảy ra thảm hoả ma quỷ rất nhiều.
Hơn nữa nếu tiệm giặt ủi cũng phải đóng cửa thì không có thu nhập, làm sao chữa bệnh của Yêu Yêu đây?
Bản hợp đồng rút lui này gần như là một bản án tử hình đối với một gia đình.
An Ninh cắn răng: "Không... Tôi không thể ký cái này..."
Người đàn ông giàu có nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh, nhịn không được liếm liếm môi, tiến lên nắm lấy tay An Ninh, sau đó còn thuận thế ôm eo bà ấy.
"Bà là người thông minh, chắc hiểu rõ nếu không ký thoả thuận này thì những chuyện như hôm nay sẽ xảy ra mỗi ngày, bà cũng đừng mơ làm ăn được nữa."
"Đương nhiên, tôi cũng không phải là người không nói tình cảm gì, không bồi thường nổi thì chỉ cần theo tôi là được rồi..."
“Chỉ cần bà chịu theo ta một đêm, cho bà thêm một chút thời gian cũng không phải là không thể, tôi thích nhất đàn bà đã có chồng ~"
An Ninh cắn chặt răng, tức giận cả người phát run.
“Mất dạy!”
Đào Yêu Yêu nghe thấy tiếng cãi vã dưới lầu nên đẩy xe lăn đi tới phía sau cầu thang, nhìn thấy một màn này ánh mắt cô bé đỏ lên, vội vàng muốn xuống hỗ trợ.
“Tránh xa mẹ tôi ra, tên mập chết tiệt!”
Nhưng mà ngồi trên xe lăn làm sao có thể xuống cầu thang? Cả người cô bé lăn xuống cùng với chiếc xe lăn, đau đến chảy nước mắt không bò dậy nổi.
“Đừng đụng vào mẹ tôi!”
Người đàn ông giàu có nhướng mày: "Ôi ~ con gái rất xinh đẹp nha? Chỉ tiếc là một người tàn tật?”
An Ninh thấy Đào Yêu Yêu ngã xuống, lòng nóng như lửa đốt.
"Buông tôi ra! Yêu Yêu!”
Bà ấy nói xong hất tay người đàn ông giàu có ra, muốn đến đỡ Yêu Yêu.
Người đàn ông giàu có thay đổi sắc mặt:
“Con đĩ chết tiệt, cho mặt mũi mà không cần!”
Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một bóng người nhanh nhẹn lao ra, nhảy xuống từ trên cầu thang
Người đàn ông giàu có cười tà ác, nắm lấy tay An Ninh, giơ tay lên định tát vào má bà ấy.
Nhưng Nhậm Kiệt lại tiến lên hai bước, giơ tay bắt lấy cổ tay người đàn ông giàu có, kéo An Ninh qua bảo vệ bà ấy ở phía sau mình.
Nhìn Đào Yêu Yêu té ngã dưới đất, người An Ninh dính đầy bột giặt, thậm chí trán cũng bị rách da bầm tím.
Nhậm Kiệt cảm thấy trái tim mình giống như đang muốn nổ tung, hai mắt dần dần trở nên đỏ tươi, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên mặt người đàn ông giàu có.
“Mày muốn chết!”
Nói xong bàn tay to từ từ siết chặt.
Người đàn ông giàu có trừng mắt, phát ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo.
"Buông tay! Mày mẹ nó mau buông tay, thằng khốn ở đâu ra mà dám động đến tao?”
"Đứng sững đó làm gì? Nhào lên?”
Hai người đàn ông mặc áo vest kia trừng mắt, lao thẳng về phía Nhậm Kiệt.
Chỉ thấy Nhậm Kiệt giơ tay trái lên, hung hăng nắm chặt nắm tay.
Thêm lực!
“Bùm” một tiếng, một quyền này thậm chí còn gây ra một vụ nổ không khí!
“Ầm!”
Nắm đấm sắt thép đập mạnh vào ngực tên đàn ông giàu có, truyền đến tiếng xương gãy.
Chỉ thấy đôi mắt người đàn ông giàu có lồi ra, miệng phun máu tươi, người bay ngược ra xa giống như con diều đứt dây.
Trực tiếp bay ra khỏi cửa hàng, băng qua đường, sau đó đập vào thùng rác ở cuối con hẻm đối diện, cái đầu to cúi vào trong thùng rác.
Còn hai người đàn ông vạm vỡ kia vừa định vung nắm đấm thì thấy trên người Nhậm Kiệt trong nháy mắt bùng lên một ngọn lửa hừng hực, mái tóc đen tung bay hóa thành người lửa, quần áo đang trên người cũng bị thiêu cháy.
Nhiệt độ nóng rực hắc lên da mặt bọn họ đau rát, trong cửa hàng nóng lên nhanh chóng.
Ngọn lửa thiêu thân, người lạ chớ đến gần!
Hai người làm sao còn dám nhào lên nữa, trừ phi bọn họ muốn biến nắm đấm thành móng heo kho tàu.
Nhậm Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nóng bỏng đang bị dọa choáng váng kia.
Khuôn mặt của cô ta dọa sợ tái nhợt: "Anh... Anh muốn làm gì? Đừng đến đây, anh..."
Còn không đợi cô ta nói xong, Nhậm Kiệt lấy một chiếc túi lớn rực lửa tát vào mặt cô ta, đánh cô ta ngã xuống đất.
Lập tức nắm lấy tóc cô ta, kéo cô ta đi về phía trước trong tiếng kêu thảm thiết.
Nhiệt độ nóng rực trên người buộc hai người đàn ông vạm vỡ liên tục lui về phía sau, rời khỏi cửa hàng.
An Ninh và Đào Yêu Yêu kinh ngạc nhìn, há hốc miệng...
Nhậm Kiệt quay đầu nhìn An Ninh và Đào Yêu Yêu.
“Đừng lo, để con xử lý!”
Nói xong, một tay kéo cửa cuốn xuống.